Trông anh rất có tiền nha!!

Chính anh cũng cảm thấy không thích hợp, vội vàng giải thích: “Không phải anh mang thai, ôi ôi, không nói rõ với em được, tóm lại chính là ý đó.”
 
Tô Yên kinh ngạc khẽ há miệng, cô nhớ tới khoảng thời gian trước nói chuyện với dì Vương, nhớ rõ lúc ấy đúng là dì Vương nói thời gian chuẩn bị mang thai cũng phải vài tháng, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến đàn ông sao?
 
Cô đã được mở mang kiến thức*.
 
*涨姿势 là ngôn ngữ mạng. Từ gốc 涨知识
 
Điều này thật sự không trách cô được, trước kia người đàn ông duy nhất cô có thể tiếp xúc chính là Hoàng Thượng, ai đã nghe nói Hoàng Thượng cần phải mang thai?
 
“Á…… Không thể nào chứ?” Tô Yên vẫn cảm thấy thật thần kỳ, cô túm lấy Giang Cảnh Xuyên truy hỏi: “Anh cũng cần chuẩn bị mang thai ư? Cần phải làm gì thế?”
 
“Em cho rằng mang thai là chuyện của mình em sao?” Thật ra trước kia Giang Cảnh Xuyên cũng không biết mình cũng cần phải chuẩn bị mang thai, vẫn là sau khi dì Vương phổ cập kiến thức, anh mới cố ý tra trên mạng, quả thật, hiện tại áp lực công việc của mọi người rất lớn, hơn nữa không khí ô nhiễm cùng với an toàn thực phẩm, trên cơ bản mọi người đều kém trạng thái khỏe mạnh một chút, cho nên vì để có một cục cưng khỏe mạnh, đương nhiên là phải chuẩn bị thật tốt.
 
Tô Yên không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên không phải chuyện của một mình em rồi, một mình em làm sao mang thai được?”
 
“Không phải, anh nói không phải chuyện này, ý anh là, từ chuẩn bị mang thai đến mang thai rồi đến sinh nở, đều không phải chuyện của riêng em.” Giang Cảnh Xuyên nhìn khuôn mặt mờ mịt kia của vợ, không khỏi thở dài một hơi: “Thôi, không nói cái này nữa, dù sao về sau em mà thấy dì Vương cho anh uống canh gì, tốt nhất là nên im lặng coi như không thấy gì, không cho kinh ngạc, không cho hỏi anh đang uống gì, biết chưa?”
 
Nói như vậy thật quá xấu hổ rồi.
 
Tô Yên nhớ đến lúc nãy cô còn kêu dì Vương thiên vị, ngay lập tức sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên: “Được rồi, em đã biết.”
 
Nói tới chuẩn bị mang thai, Giang Cảnh Xuyên liền có chuyện muốn hỏi: “Không phải lúc trước em nói muốn mấy năm nữa mới sinh con sao? Sao lại thay đổi chủ ý rồi? Có phải ba mẹ và ông bà anh gây áp lực cho em không?”
 
Giang Cảnh Xuyên chỉ có thể nghĩ đến điều này. Rõ ràng ngay từ đầu Tô Yên đã nói một hai năm nữa mới sinh con, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý thế?
 
“Nếu bản thân em không muốn, mà bọn họ lại ép em, em trực tiếp nói với bọn họ là em chưa muốn đứa trẻ là được, biết không? Đừng ngây ngốc mà một mình chịu trách nhiệm.”
 
Trước kia từng có suy nghĩ đó, là bởi vì cô chưa quá hiểu rõ Giang Cảnh Xuyên, cũng chưa hiểu biết thời đại này, cho nên cứ như vậy mơ mơ màng mang sinh con thì thật là không có cảm giác an toàn.
 
Hiện tại thay đổi chủ ý, một mặt là bởi vì công lực tẩy não của dì Vương không phải mạnh bình thường, mặt khác là khẳng định nhân phẩm của Giang Cảnh Xuyên. Cô biết, chỉ cần không phát sinh chuyện gì lớn ngoài ý muốn, khả năng cô và Giang Cảnh Xuyên sẽ thật sự cả đời làm vợ chồng. Nếu nói như vậy, mang thai hình như cũng không phải khó có thể tiếp nhận như vậy rồi.
 
Có lẽ đúng như dì Vương đã nói, có đứa bé, trên đời này sẽ có người chân chính huyết mạch tương liên với cô, những lời này đối với một Tô Yên đơn độc lẻ loi lâu như vậy thật sự là không có sức chống cự.
 
Tô Yên lắc lắc đầu, cô ôm lấy Giang Cảnh Xuyên, vùi đầu ở trước ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Không phải, ông bà không có nói chuyện này với em, chỉ là em bắt đầu nghĩ, có một đứa con thuộc về chúng ta cũng không tồi. Hơn nữa, tuổi anh cũng lớn rồi…… Em nghĩ, chắc là anh muốn nhìn thấy cục cưng sớm một chút, đúng không?”
 
Vốn dĩ câu trước còn rất thư thái rất cảm động, nghe đến câu sau, sắc mặt Giang Cảnh Xuyên liền không đẹp như vậy nữa, anh đẩy Tô Yên ra, gằn từng chữ: “Anh lớn tuổi? Anh lớn tuổi ư?”
 
Anh hào hoa phong nhã được không!

 
Anh lớn tuổi chỗ nào chứ!
 
Còn có thể giả làm tiểu thịt tươi được đấy!
 
Tô Yên biết mình nhất thời nói sai, lập tức không nói nữa.
 
“Em nói đi, anh lớn tuổi chỗ nào? Em đây là có ý gì?” Giang tiên sinh tủi thân quá mà, rõ ràng trên danh sách những người giàu, anh vẫn là tiểu thịt tươi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tại sao ở trong lòng vợ nhà mình, anh lại bị chia vào loại hình lớn tuổi rồi? Tim thật sự bị bỏ đến Thái Bình Dương mà.
 
Mãi cho đến buổi tối trong lòng Giang Cảnh Xuyên vẫn nghẹn một bụng tức giận, vốn nghĩ Tô Yên còn chưa khỏi cảm, hai hôm nay đều để cho cô nghỉ ngơi nhưng nghĩ đến lời cô nói, là một người đàn ông sẽ không nhịn nổi, vừa lên giường đã đè Tô Yên dưới thân, anh thở phì phò nói: “Trà lạnh có tác dụng nhỉ, anh thấy tinh thần em thật sự rất tốt.”
 
“Không không không, em còn chưa có khỏe đâu!” Tô Yên tự biết mình lỡ miệng, cả buổi tối đều ôm đùi nói lời hay nhưng khổ nỗi bên tai trong đầu Giang Cảnh Xuyên đều chỉ văng vẳng một câu, đó chính là anh lớn tuổi.
 
Đàn ông muốn chứng minh mình còn trẻ, còn có thể có cách gì đây?
 
Chỉ có thể dốc hết sức lăn lộn vợ nhà mình.
 
Để cho cô biết, anh vẫn là tiểu môtơ trẻ tuổi, hừ hừ.
 
Thiên lôi câu địa hỏa, chăn gối đảo lộn.
 
Khi Tô Yên không biết bây giờ là lúc nào, Giang Cảnh Xuyên cắn một miếng lên vai cô, phía dưới càng chuyển động mạnh mẽ, ép hỏi cô: “Anh lớn tuổi sao?”
 
“Không…… Không lớn……” Tô Yên sắp khóc.
 
Cô nào biết anh để tâm đến một câu nói như vậy.
 
Biết vậy cô đã không nói.
 
“Em nói anh không lớn?” Giang Cảnh Xuyên thấp giọng cười bên tai cô.
 
Tô Yên hận không thể che lỗ tai lại, không bao giờ muốn nghe loại ô ngôn uế ngữ này.
 
Có ý gì! Có ý gì!
 
Cô không muốn nói chuyện với một người không trong sáng như vậy nữa!
 
Ngày hôm sau, Giang Cảnh Xuyên thần thanh khí sảng, sắc mặt Tô Yên ửng hồng. Lúc dì Vương dọn dẹp phòng, phát hiện khăn trải giường thế mà đã được thay. Bà là người từng trải, liếc mắt một cái đã nhìn ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

 
Dì Vương nghĩ đến khoảng thời gian này Tô Yên còn đang uống thuốc cảm, vì thế đã làm một chuyện đáng khinh ——
 
Bà thừa dịp Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đang ở dưới lầu ăn bữa sáng, vội vàng đóng cửa phòng ngủ lại, bắt đầu tìm kiếm thùng rác, trong khoảng thời gian này phu nhân không thể mang thai, cô vẫn còn đang uống thuốc, lật lật, cho đến khi nhìn thấy áo mưa nhỏ đã sử dụng trong thùng rác, lúc này mới thấy yên tâm hơn nhiều.
 
Tiên sinh và phu nhân đều không phải người không hiểu chuyện như vậy.
 
Dì Vương nhìn mấy cái áo mưa nhỏ, nghĩ thầm, số lần như này có phải hơi nhiều không, cơ thể nhỏ bé của phu nhân có thể chịu được sao?
 
Cảm thấy hình như mình có chút không trong sáng, dì Vương lắc lắc đầu, quăng những suy nghĩ bát nháo ra đằng sau.
 
Lúc ăn sáng, Tô Yên không thèm để ý Giang Cảnh Xuyên, cô định hôm nay tuyệt đối sẽ không tiễn anh ra cửa đi làm, nào biết vừa mới ăn xong, Giang Cảnh Xuyên đã không nhanh không chậm nói: “Em còn nợ anh một yêu cầu, muộn không bằng sớm, hôm nay trả luôn đi.”
 
Tô Yên cảnh giác nhìn anh, luôn cảm thấy yêu cầu của anh không phải cái gì đứng đắn.
 
“Đừng nhìn anh như vậy, yên tâm, tuyệt đối là yêu cầu hợp lý.” Giang Cảnh Xuyên đan hai tay vào nhau: “Hôm nay cùng anh đi làm một ngày đi.”
 
“Em cùng anh đi làm?” Tô Yên còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.
 
“Đúng vậy, văn phòng anh rất lớn, lại có notebook, trong công ty còn có đồ ăn vặt, em cứ ngồi đó làm việc với anh là được rồi.” Đây là suy nghĩ từ lâu của Giang Cảnh Xuyên, một lần cô cùng anh tăng ca kia cảm giác thật tuyệt vời, anh vẫn muốn thật sự cảm thụ một lần nữa.
 
Mỗi khi anh ngẩng đầu, có thể nhìn thấy cô nằm trên sô pha chơi di động.
 
Mỗi khi anh uống nước, cô vừa lúc cũng nhìn qua, hai người liếc nhau, đều nhìn thấy thỏa mãn từ trong mắt đối phương.
 
Mắt thấy Tô Yên còn đang do dự, Giang Cảnh Xuyên không chút để ý nói: “Đương nhiên, nếu em không thể thỏa mãn yêu cầu này của anh, vậy thì cái khác.”
 
Lời này người khác nghe xong khả năng sẽ không hiểu sai, Tô Yên đỏ mặt, nhanh chóng chặn họng trước khi anh nói ra câu gì quá đáng: “Được được được, em cũng chưa nói không đi mà.”
 
Bây giờ quay đầu ngẫm lại, Giang Cảnh Xuyên trước kia ngay cả lời cũng không tình nguyện nói vài câu phảng phất như tồn tại trong giấc mộng.
 
Hoàn toàn không khớp với tên lưu manh trước mặt này!
 
Có thể mang Giang tiên sinh trước kia về trả lại cho cô không!
 
Tô Yên đi thay quần áo, khi chuẩn bị ra cửa, cô nghĩ đến một việc, lại quay trở về, lúc trước ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay cô nhất thời mua rất vui vẻ, mua nước hoa có lẽ căn bản cũng không dùng được, cô tìm kiếm một chút, tìm được ba lọ chưa mở hộp mang đi.

 
Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn cô đang đùa nghịch nước hoa, anh không khỏi tò mò hỏi: “Em mang mấy cái này đi làm gì?”
 
“Tặng cho thư ký và trợ lý của anh đó, em nhớ anh nói trợ lý Vương có bạn gái phải không?” Giang Cảnh Xuyên có hai trợ lý và thư ký riêng. Thật ra lấy thân phận của cô, căn bản không cần phải chuẩn bị mấy thứ này nhưng Tô Yên cảm thấy tạo quan hệ tốt với thư ký và trợ lý của Giang Cảnh Xuyên là rất cần thiết.
 
Không nói cái khác, có lẽ người ta cũng không thật sự để ý mấy lọ nước hoa này nhưng không ai không thích quà cả, sau này thân quen hơn, không chừng khi nào Giang Cảnh Xuyên xảy ra chuyện gì mà cô không biết, thư ký và trợ lý sẽ tiết lộ ra vài câu.
 
Sự thật chứng minh, ý tưởng và quyết định này của Tô Yên là chính xác.
 
Khi Tô Yên xuất hiện ở Giang thị, hơn nữa còn đưa nước hoa cho trợ lý và thư ký, thư ký Linda cực kỳ vui vẻ, còn nói cho cô một chuyện.
 
Đó chính là mấy ngày hôm trước khi bọn họ vừa trở về, Vương Tư Kỳ đã tới đây.
 
Linda nói sinh động như thật: “Lúc Vương tiểu thư đi ra hốc mắt đỏ bừng, chúng tôi còn tưởng rằng Giang tổng cãi nhau với cô ta cơ.”
 
Có thể lên làm thư ký tổng giám đốc, không riêng trình độ nghiệp vụ hạng nhất, mà ngay cả ánh mắt cũng không phải bình thường. Trước kia Linda đã nhìn ra Vương Tư Kỳ kia có ý với Giang tổng của bọn họ. Cô ấy không thích Vương Tư Kỳ lắm, cảm thấy cô ta quá cao ngạo, bình thường tuy rằng cũng chào hỏi các cô nhưng trông vẻ mặt ánh mắt đều là cao cao tại thượng, cực kỳ chán ghét. Chỉ là nhiều hơn người khác chút tiền thôi, còn thật sự cho rằng mình xuất thân tôn quý sao?
 
Ở phương diện này Tô Yên rất tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, nếu anh và Vương Tư Kỳ có khả năng thì sớm đã ở bên nhau 800 năm, làm sao có thể đến lượt cô?
 
Không ở bên nhau chính là bởi vì Giang Cảnh Xuyên không thích Vương Tư Kỳ, chỉ đơn giản như vậy thôi.
 
Khi Giang Cảnh Xuyên nhắc tới Vương Tư Kỳ, phản ứng của anh đều rất bình thản, trước kia anh không thích, hiện tại không thích, về sau cũng sẽ không thích.
 
Nhưng Vương Tư Kỳ thật sự rất làm người ta chán ghét, nghĩ đến một lần kia cô ta thế mà dám chạy đến tận nhà ra oai với cô, Tô Yên liền cảm thấy chán ghét đến phát hoảng, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ: “Phải không? Linda, hôm nay màu son của cô đẹp quá, là nhãn hiệu gì thế?”
 
Gần như không có người phụ nữ nào có thể chống đỡ được nội dung tám chuyện này, Linda có chút ngại ngùng cười cười: “Chỉ là nhãn hiệu bình thường thôi, không đắt đâu.”
 
“Rất hợp với cô, tôn da lắm.”
 
Khi Tô Yên kết giao với người khác vẫn luôn tuân thủ một nguyên tắc, ở trước mặt người có ánh mắt không bao giờ tự cao tự đại, xem cô ấy là bạn bè mà đối xử, ở trước mặt người không có ánh mắt thì làm dáng một chút, miễn cho đối phương hếch mũi lên tận trời.
 
Hiển nhiên, Linda thuộc về nhóm người có ánh mắt.
 
Trợ lý của Giang Cảnh Xuyên tuy rằng là nam nhưng vẫn rất thích quà của Tô Yên, vừa hay sắp đến ngày kỷ niệm yêu nhau, hắn có thể tặng cho bạn gái. Trợ lý tin tưởng, lấy thẩm mỹ của bà chủ, mua nước hoa chắc chắn phải là nhãn hiệu nổi tiếng, lúc này bạn gái sẽ không ghét bỏ hắn không chọn quà nữa chứ?
 
Tóm lại, Tô Yên dùng một bữa sủi cảo thủy tinh và mấy lọ nước hoa đã thành công tăng thiện cảm từ thư ký và trợ lý của Giang Cảnh Xuyên.
 
Trở lại văn phòng, Giang Cảnh Xuyên liền bận làm việc, Tô Yên cũng không quấy rầy anh, cô ngồi ở trên sô pha bên cạnh nghĩ chuyện Vương Tư Kỳ.
 
Thật ra Vương Tư Kỳ không đủ gây ra họa nhưng một người như vậy hết lần này đến lần khác xuất hiện tạo cảm giác tồn tại, thật sự làm người ta chán ghét.
 
Cô không định chủ động nhắc tới Vương Tư Kỳ ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cô có thể ghen nhưng thời gian ghen với đàn ông thì không thể có đối tượng cụ thể. Con người đều là như vậy, có đôi khi không để ý đến một chuyện nhưng bị người khác nhắc tới nhiều lần, sẽ luôn có ấn tượng.
 
Quan trọng nhất chính là, ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên đã thể hiện quyết tâm ở trước mặt cô, lần trước trực tiếp cầm máy pha cà phê của Vương Tư Kỳ đi, cô nghĩ, Giang Cảnh Xuyên nhất định là trả lại cho cô ta.

 
Cô thật sự không nghĩ ra, Vương Tư Kỳ này lớn lên nom không tệ, trong nhà lại có tiền, làm gì mà cứ đỏ mắt chờ mong làm một tiểu tam vậy chèn?
 
Chẳng qua điều này cũng có nghĩa là Giang Cảnh Xuyên thật sự rất ưu tú và rất được săn đón, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Cảnh Xuyên, nghĩ thầm, ai cũng đừng mơ tưởng cướp Giang Cảnh Xuyên với cô.
 
Nếu tay ai dám duỗi lại đây, cô sẽ trực tiếp chém đi.
 
Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên cũng nhìn qua, anh cười nói: “Nếu chán quá thì xem TV đi, hoặc là vào trong kia ngủ một lát.”
 
Phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên trang bị phòng nghỉ ngơi, còn có một chiếc giường.
 
“Em chưa muốn ngủ. Thôi, anh bận việc của anh đi.”
 
Giang Cảnh Xuyên lại lần nữa cúi đầu xem hạng mục, Tô Yên thừa dịp anh không chú ý liền chụp ảnh.
 
Thật đúng là khỏi phải nói, đàn ông đẹp trai nhất khi đang chăm chú làm việc, Tô Yên nghĩ nghĩ bèn trực tiếp đăng lên vòng bạn bè ——
 
Đi làm cùng chồng 🌝
 
Cô phát hiện Giang Cảnh Xuyên thật sự rất thích chụp ảnh với cô rồi đăng lên vòng bạn bè, Tần Huyên nói đó là show ân ái.
 
Mấu chốt nhất chính là, mỗi lần anh show ân ái đều sẽ cố ý nhắc nhở cô xem.
 
Lúc giám đốc tài vụ và giám đốc tiêu thụ đi lên báo công việc thì áp lực như núi, trước kia đối mặt boss là đủ rồi, lúc này vợ boss còn ở bên cạnh nhìn, như vậy chính là đối mặt hai ngọn núi khổng lồ.
 
Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay chủ đề chính bên trong Giang thị chính là Tô Yên.
 
Mấy tên đàn ông cũng dám vụng trộm nói vợ boss lớn lên thật đẹp.
 
Mấy người phụ nữ thì quang minh chính đại thảo luận nhãn hiệu son môi của Tô Yên.
 
Hôm nay tâm trạng Giang tổng tốt chưa từng có, điểm này nhân viên Giang thị đều rất đồng tình nhưng tâm trạng Tô Yên lại không được tốt như vậy nữa.
 
Cô xem xong một tập phim truyền hình, phát hiện trên tay dính chocolate, vì thế chạy đến phòng vệ sinh muốn rửa tay, kết quả đứng ở trước gương, liền không thể tránh khỏi nghĩ đến chuyện này hôm đó, cô lại cúi đầu nhìn tay mình, cả người đều không ổn.
 
Chờ đến khi muốn đi vệ sinh, Tô Yên liền trực tiếp ra ngoài, Giang Cảnh Xuyên gọi cô lại: “Em đi đâu đấy?”
 
“Đi vệ sinh.”
 
“Văn phòng không phải có sao?” Giang Cảnh Xuyên vừa nói câu này, có lẽ cũng nghĩ đến chuyện hôm đó thì anh cười rất sâu xa, lượng tin tức cũng rất lớn.
 
Tô Yên liếc xéo anh một cái, tức giận nói: “Nhà vệ sinh văn phòng anh phong thuỷ không tốt, ảnh hưởng tâm tình em, cảm ơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận