Trông anh rất có tiền nha!!

Tường trắng ngói đen, trên phiến đá còn có rêu xanh, Giang Cảnh Xuyên lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, anh quay đầu nói với Tô Yên: “Vào đi, mấy ngày trước có người giúp việc đến đây quét dọn, trong phòng chắc là rất sạch sẽ.”
 
Tô Yên theo Giang Cảnh Xuyên đi vào, bên trong là một cái sân không lớn không nhỏ, bên sân còn có một giàn nho, dưới giàn nho là bàn đá và ghế dài, sân bên kia là các loại hoa cỏ, có lẽ bởi vì bình thường không có ai cẩn thận xử lý, thoạt nhìn rất hỗn độn.
 
“Không biết vì sao mà bây giờ giàn nho này không kết quả nữa. Khi anh còn nhỏ, mỗi lần đến hè rõ ràng đều sẽ có rất nhiều nho, nói cũng kỳ quái, sau khi bà ngoại anh đi nó liền không chịu ra quả nữa, mặc kệ dùng cách gì cũng vô dụng.” Giang Cảnh Xuyên đi đến dưới giàn nho, kể cho Tô Yên hồi ức thú vị khi còn nhỏ.
 
Theo lời nói của Giang Cảnh Xuyên, cái sân nho nhỏ này là minh chứng cho tuổi thơ vô ưu vô lo của anh.
 
Mùa hè, dưa hấu ướp lạnh, còn có quả nho chua ngọt, cùng với quạt hương bồ của bà ngoại, đây là mùa hè đẹp nhất trong ký ức.
 
Tô Yên chú ý tới trên tường sân có dấu vết khắc chữ, lần lượt chỉ chỉ vào mấy vạch đen, hỏi: “Đây là gì vậy?”
 
Giang Cảnh Xuyên theo tầm mắt cô nhìn sang, lỗ tai ửng đỏ, không biết là ngượng ngùng hay là nóng, lúc này đây giọng nói anh nhỏ hơn rất nhiều: “Đường đánh dấu chiều cao, bà ngoại vẽ cho anh.”
 
Mỗi lần anh tới nhà bà ngoại, bà vẫn luôn để anh dựa vào tường, sau đó lấy than đen làm bút vẽ một chút, cười tủm tỉm mà sờ sờ đầu anh nói Tiểu Xuyên nhà chúng ta lại cao thêm rồi.
 
“Nào, lại đây.” Tô Yên lôi kéo Giang Cảnh Xuyên, để anh dựa vào tường, lấy son môi trong túi ra, cô cố gắng kiễng chân vẽ lên trên tường một nét, cười khanh khách nói: “Được rồi, đây là chiều cao của Giang tiên sinh hai mươi tám tuổi. Nói không chừng khi bà ngoại về sẽ nhìn thấy đấy.”
 
Trong xương cốt Tô Yên tin rằng linh hồn có tồn tại, cũng chính vì thế mà cô vẫn kiên định tin tưởng, có thể kiên cường ở hậu cung nhiều ngày như vậy.
 
Cô trước sau vẫn cho rằng mọi người trong nhà lấy một hình thức khác ở bên cạnh cô, chỉ là cô nhìn không thấy bọn họ mà thôi, không có nghĩa là bọn họ đã biến mất.
 
Chỉ cần nghĩ như vậy, cho dù gặp phải suy sụp gì, cho dù phải chịu tủi thân ra sao, cô vẫn luôn cảm thấy mỗi khi cô khóc, mẫu thân cùng bà vú đang ở bên cạnh ôm lấy cô.
 
Như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không cảm thấy mình là một cô nhi.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy thì ngẩn ra, ngay sau đó anh xoa xoa đầu cô, chậm rãi nói: “Ừm, cho nên mới mang em tới đây, bà ngoại nhất định sẽ cảm thấy anh mắt anh rất tốt.”
 
“Mới không phải ánh mắt anh tốt đâu.” Tô Yên cãi lại nói: “Rõ ràng là mắt ông bà nội tốt, chọn em làm cháu dâu.”
 
Bây giờ cô không tò mò nguyên nhân tại sao bà Giang và ông Giang cưng chiều mình như vậy nữa, cô có thể cảm giác được, hai ông bà là thật lòng tốt với cô, như vậy là đủ rồi.
 
Nói không chừng trong đó lại là một đoạn chuyện cũ khác.
 

Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, anh cảm thấy Tô Yên nói cũng đúng, nghiêm túc gật gật đầu: “Xem ra anh phải cảm ơn ông bà thật nhiều, nếu không phải bọn họ, anh sẽ không gặp được em.”
 
Cảm giác thật là kỳ lạ, rõ ràng mấy tháng trước anh còn đau đầu vì cuộc hôn nhân này, không biết có nên kết thúc hay không. Hiện tại anh lại thấy khác, thậm chí bắt đầu thấy may mắn, may mắn vì đã cưới cô, may mắn mình trăm năm lương thiện một lần, may mắn không nói ly hôn.
 
“Không biết anh nói thật hay chỉ nói có lệ thôi nữa.” Trong lòng Tô Yên nghẹn cười, cô biết Giang Cảnh Xuyên nói đều là thật nhưng anh và cô có lẽ phải cảm ơn nguyên thân nhất. Cô không biết nguyên thân đã chết hay là đã chiếm cứ một thân thể khác và sống tốt như cô, cho dù như thế nào, trong lòng cô vẫn vô cùng cảm kích Tô Yên nguyên bản.
 
Giang Cảnh Xuyên ôm cô đi vào trong gian phòng, cười nói: “Anh nói thật hay nói dối, chẳng lẽ em còn không biết sao? Anh không nói mấy lời buồn nôn ở đây đâu, không chừng bà ngoại thật sự ở một bên nhìn anh, vậy thì quá xấu hổ, về nhà anh lại nói cho em.”
 
Đây là một ngôi nhà hai tầng, trên vách tường trong nhà phủ đầy dây thường xuân, cũng bởi vì ở tận trong cùng của ngõ, cho nên vào mùa hè nóng bức này, trong nhà lại cực kỳ mát lạnh.
 
Trong phòng bài trí rất đơn giản, Giang Cảnh Xuyên kéo Tô Yên ngồi trên giường tre trong phòng khách, vỗ vỗ chiếc giường tre phát ra tiếng kẽo kẹt nói: “Nhà em có cái này không? Mùa hè ăn cơm tắm rửa xong, bà ngoại sẽ dọn giường tre đến trong viện, anh liền ngồi đó ngắm sao ăn dưa hấu, lúc đó cảm thấy cái giường này giường thật lớn, sao bây giờ lại nhỏ thế nhỉ?”
 
Tô Yên đương nhiên là không có ký ức gì về loại giường tre này, cô lắc lắc đầu, lại sợ bị lộ, liền nói: “Có lẽ là có nhưng em không nhớ rõ.”
 
“Bà ngoại anh là người tâm địa vô cùng thiện lương. Thật ra gia cảnh của mẹ anh rất bình thường, ông ngoại anh qua đời khi mẹ anh học cấp hai, toàn bộ gia đình đều là một mình bà nội anh gánh vác. Cho đến sau khi mẹ anh gả chồng, hàng xóm láng giềng đều hỏi bà ngoại anh sao không dọn đến biệt thự lớn, dù sao con gái cũng gả cho người có tiền như vậy. Bọn họ đều cho rằng bà ngoại anh có rất nhiều tiền, thật ra không phải, mỗi lần mẹ anh cho bà ngoại tiền bà đều không cần, bà nói với mẹ cuộc sống ở hào môn vốn dĩ không dễ dàng, nếu ba ngày hai lượt đưa tiền cho nhà mẹ đẻ, người trong nhà kiểu gì cũng sẽ có ý kiến.”
 
“Em biết không, trước khi bà ngoại anh đi, ý thức đã có chút tan rã nhưng nhất định phải lôi kéo anh, bảo anh đi xem cái hộp sắt trong tủ. Bọn anh mở ra thì thấy là một cuốn sổ tiết kiệm, bên trong có năm vạn, đều là tiền bà tích cóp được, bà ngoại nói tiền kia để lại cho anh, giữ lại cho anh cưới vợ.” Khi Giang Cảnh Xuyên nói câu này, tốc độ nói rất chậm rất chậm, Tô Yên luôn cảm thấy, chỉ cần anh nói hơi nhanh chút, thì sẽ giống như đang nghẹn ngào.
 
Giang Cảnh Xuyên căn bản không thiếu tiền, bà ngoại cũng biết, năm vạn kia của bà còn chưa đủ mua quần áo cho anh. Chỉ là đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói, năm vạn đó lại là trân quý nhất, đó là toàn bộ tâm ý của một người bà.
 
“Thật ra anh rất thích họ hàng bên này của mẹ anh, nói thật so với bên ba anh thì có tình cảm hơn. Các dì các cậu anh rõ ràng có thể nhờ vào mẹ anh mà sống tốt hơn nhưng bọn họ trước nay đều chưa từng lấy một phân tiền từ chỗ mẹ. Bọn họ cũng lương thiện giống bà ngoại anh, cảm thấy mẹ anh sau khi kết hôn cuộc sống thật không dễ dàng. Tiểu Yên, chờ thêm một thời gian nữa, anh dẫn em đi gặp các cậu của anh.”
 
Tô Yên nghe xong lời này trong lòng lộp bộp một tiếng, cô luôn cảm thấy Giang Cảnh Xuyên trong cảm nhận của mình thật khác nhau.
 
Thật ra từ trong lời nói của Giang Cảnh Xuyên có thể cảm nhận được, tình cảm của anh với thân thích bên nhà bà ngoại rất sâu đậm. Hiện tại anh mang cô đến chỗ ở cũ nhà bà, còn nói sẽ mang cô đi thăm các cậu của anh, từ một mức độ nào đó, anh đã chân chính coi cô là vợ mình.
 
Không phải Giang phu nhân của Giang gia, chỉ là vợ của anh.
 
“A, được, em cũng muốn gặp các cậu, lúc kết hôn bọn họ có tới không?” Tô Yên rất yên tâm hỏi vấn đề này, bởi vì chính Giang Cảnh Xuyên cũng biết, lúc ấy kết hôn cô không tình nguyện, không chú ý tới nhóm người nhà của anh là chuyện bình thường.
 
Giang Cảnh Xuyên liếc Tô Yên một cái, gật gật đầu: “Có tới, thật ra các cậu của anh cũng rất thích em, mỗi lần gọi điện thoại đều nhắc tới em, chỉ là em cũng biết, khi đó…… Chúng ta cũng không phải tốt như vậy.”
 
“Thích em là bình thường.” Tô Yên cực kỳ khoe khoang nói: “Người nào cũng thích em.”
 

Quan hệ sâu sắc hơn, bọn họ nói chuyện cũng tùy tiện thả lỏng hơn rất nhiều.
 
“Phải phải phải. Giang phu nhân người gặp người thích.” Giang Cảnh Xuyên nhìn cô cười nói, trong mắt chỉ có dịu dàng và cưng chiều.
 
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Giang Cảnh Xuyên mang theo Tô Yên đi phòng ngủ, trên giường còn trải tấm khăn trải giường sạch sẽ in hình hoa xanh, trong phòng còn có bàn trang điểm và tủ quần áo, thoạt nhìn có hơi cũ kỹ, ở mép giường là một cái ghế mây, trên đó còn có một cái quạt hương bồ, Tô Yên đoán có lẽ đây là phòng của bà ngoại Giang Cảnh Xuyên. Quả nhiên, ngẩng đầu vừa thấy trên vách tường treo một khung ảnh chụp, ảnh đen trắng, người phụ nữ mặc sườn xám đứng dưới tàng cây, bà cầm một chiếc ô, giống như tiểu thư khuê các thời kỳ dân quốc.
 
“Đây là ảnh chụp hồi trẻ của bà ngoại sao?” Tô Yên đến gần nhìn kỹ, nghĩ thầm, hóa ra sắc đẹp của mẹ Giang là được di truyền từ bà ngoại.
 
“Ừ, đẹp không?” Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn, trong mắt đều là hoài niệm: “Anh nghe mẹ anh nói, sau khi ông ngoại mất, lúc ấy có người giới thiệu bà ngoại đi làm, tiền lương cũng không thấp. Nhưng người nọ thích bà ngoại, muốn mượn chuyện này tiếp cận bà. Có lẽ bà ngoại cũng biết cho nên đã từ chối ý tốt của người ta, thật ra những năm đó bà ngoại gặp được vài người đàn ông rất tốt với bà, mẹ anh và các cậu không phản đối bà tái giá nhưng bà không đồng ý, khăng khăng nói rằng nếu đã đồng ý kết hôn với ông ngoại thì cả đời sẽ không rời xa nhau.”
 
“Bà ngoại vì nuôi sống cả gia đình mà giặt quần áo cho người ta, còn đi làm bảo mẫu, cũng rửa bát, cái gì dơ mệt bà đều đã làm.”
 
Người phụ nữ trong lòng Giang Cảnh Xuyên tôn trọng và bội phục nhất chính là bà ngoại.
 
Tô Yên nhìn mỹ nhân trong ảnh, trong lòng thật sự không thể lý giải được, rõ ràng là có thể sống một cuộc sống tốt hơn, vì sao lại muốn lựa chọn con đường khó khăn như vậy?
 
Gần đến chạng vạng, hai người mới lưu luyến không rời ra khỏi căn nhà. Vốn dĩ Tô Yên rất muốn đi ăn nướng BBQ nhưng Giang Cảnh Xuyên không đồng ý, cứ nói cô bị cảm không thể ăn mấy món đó. Những chuyện khác Giang Cảnh Xuyên đều nghe cô nhưng ở phương diện ăn uống lành mạnh này, Giang Cảnh Xuyên trước nay chưa từng nhượng bộ.
 
“Em còn muốn cảm lạnh nữa hả? Bác sĩ đã nói không thể ăn đồ chiên dầu cay nóng, BBQ nướng ăn vào nóng, em vẫn là ngoan ngoãn ăn chút đồ thanh đạm đi. Đương nhiên, em muốn ăn nướng BBQ cũng được, ăn xong tự giác uống hai ly trà lạnh.”
 
Nghĩ đến mùi vị sảng hồn của ly trà lạnh kia, tâm tư muốn ăn nướng BBQ của Tô Yên lập tức biến mất tiêu.
 
Cuối cùng Tô Yên đành phải đi theo anh đến một quán cháo.
 
Sau khi ăn cháo xong, hai người xuống lầu thì thấy một nam một nữ đáng cãi nhau. Bởi vì bọn họ nói tiếng địa phương, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đều nghe không hiểu lắm, chỉ là tiếng bọn họ cãi nhau quá lớn, cho nên đã hấp dẫn những người khác trong tiệm tới vây xem.
 
“Đây là một cặp ba con sao?” Tô Yên nhỏ giọng hỏi.
 
Giang Cảnh Xuyên nổi hứng thú, hạ giọng nói: “Anh đoán là người yêu.”
 
“Sao có thể!” Tô Yên lắc lắc đầu, người đàn ông thoạt nhìn đã có chút tuổi, nhìn ra cũng phải 40, còn người phụ nữ thì trông rất trẻ, bộ dáng cũng chỉ hai mươi mấy, sao có thể là người yêu được.
 

“Nếu không thì đánh cuộc đi?” Giang Cảnh Xuyên cẩn thận quan sát một phen, càng thêm nắm chắc.
 
“Đánh cuộc gì? Tiền của em đều là của anh mà.”
 
“Ai thua sẽ đáp ứng một yêu cầu của đối phương, yêu cầu hợp lý.”
 
“Ok.”
 
Lời vừa nói ra, người trong tiệm nhìn một màn trước mắt đều chấn động ——
 
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, cực kỳ giống tổng tài bá đạo dùng tư thế ôm công chúa ôm cô ta lên, còn hôn lên mặt cô ta một cái.
 
Giang Cảnh Xuyên đắc ý mà thiếu đòn phất tay: “Ngại quá, anh thắng rồi.”
 
Tô Yên vẫn không thể tin vào hai mắt của mình, rõ ràng hai người kia trông giống hệt ba con, vì sao vừa đảo mắt lại ve vãn nhau giữa thanh thiên bạch nhật rồi?
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn ra vẻ buồn bực và nghi hoặc của Tô Yên, đúng lúc giải thích: “Tuổi của hai người quả thật có chênh lệch hơi nhiều nhưng em không phát hiện sao, quần áo người đàn ông kia đều là cố làm cho anh ta trẻ ra, quan trọng nhất chính là, nếu là ba con, sẽ không cãi nhau như vậy. Đã phục chưa nào?”
 
“Được rồi, anh muốn gì đây?” Tô Yên vừa thấy Giang Cảnh Xuyên híp mắt lại đã biết người này đang suy nghĩ chuyện không phù hợp với trẻ con, cô vội vàng đỏ mặt hô nhỏ: “Là anh nói, phải là yêu cầu hợp lý, không cho nghĩ những cái không có.”
 
Giang Cảnh Xuyên vô cùng tiếc nuối nhìn Tô Yên.
 
Anh vốn đang nghĩ xem có muốn đổi địa điểm khác không, chẳng hạn như trên xe, hoặc là phòng tắm gì đó. Nhưng bị Tô Yên kịp thời ngăn lại như vậy, anh liền ngại mở miệng tìm kiếm địa điểm play mới.
 
“Đây là em đang chơi xấu anh.” Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái.
 
“Em chơi xấu đấy, dù sao vẫn tốt hơn anh lưu manh.”
 
“Lần đầu tiên thấy người chơi xấu còn đúng lý hợp tình hợp tình như thế, anh lại thêm kiến thức rồi.”
 
“Lần đầu tiên thấy người lưu manh còn tươi mát thoát tục như thế, em cũng thêm kiến thức.”
 
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, hai người vẫn còn kịch liệt thảo luật xem rốt cuộc là chơi xấu được hay là chơi lưu manh được, đương nhiên, cũng không thảo luận ra kết quả gì.
 
Dì Vương thấy hai người đã về, bà vội vàng bưng một chén canh từ trong phòng bếp ra đưa đến trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cười tủm tỉm nói: “Tiên sinh, nào, uống chén canh này đi, hôm nay phòng bếp vừa mới nấu.”
 
Tô Yên rất tò mò, muốn thò lại gần nhìn xem là canh gì, vì sao dì Vương lại không bảo cho cô uống.
 
Giang Cảnh Xuyên nhanh trí đẩy cô ra, sau đó bưng canh vừa uống vừa đi về phía phòng bếp, anh luôn cảm thấy để Tô Yên biết anh uống canh vì chuẩn bị mang thai là chuyện rất kỳ quái và xấu hổ.

 
Anh không thích uống các loại súp canh, cũng không thích ăn trái cây. Bây giờ anh muốn thay đổi thói quen ăn uống của mình. Bản thân nó không phải chuyện khiến người ta dễ chịu gì nhưng nghĩ đến đây là chuẩn bị để sinh con, anh liền cảm thấy ngay cả uống các loại canh hương vị kỳ quái này cũng là một kiểu hưởng thụ.
 
Hiện tại quan hệ giữa Tô Yên và dì Vương rất thân thiết, cô làm nũng nói với bà: “Vì sao anh ấy có mà cháu lại không thế? Dì Vương dì có phải thiên vị không đấy?”
 
Dì Vương phì cười, bà biết, trong một số chuyện phu nhân rất lý trí và thành thục nhưng trong cuộc sống cô vẫn chỉ là một tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
 
“Phải phải phải, coi như tôi thiên vị đi.” Dì Vương thấy Giang Cảnh Xuyên đi ra, cũng không tiện giải thích cụ thể cho Tô Yên, bà chỉ có thể đẩy cô một chút rồi đi vào phòng bếp.
 
Bà đến kiểm tra một chút, xem tiên sinh có phải thật sự uống xong rồi hay không.
 
Lúc Giang Cảnh Xuyên đi ra, lỗ tai vẫn còn đỏ hồng, thấy Tô Yên muốn đuổi theo hỏi, anh liền vội vàng lôi kéo cô chạy lên lầu.
 
“Làm gì thế? Uống cái gì ngon còn không cho em biết?” Tô Yên căn bản không nghĩ tới chuyện chuẩn bị mang thai này.
 
Vào đến phòng ngủ, Giang Cảnh Xuyên cũng không thể nhịn được nữa: “Đừng nói nữa, mặt mũi anh đều bị em làm mất hết rồi.”
 
Mặc dù trong lòng tức giận với sự trì độn của Tô Yên nhưng khi nói chuyện trên mặt anh vẫn mang theo tươi cười.
 
“Có ý gì? Em làm anh mất mặt? Em đã làm gì thế?” Tô Yên ẩn ẩn cảm thấy có liên quan đến bát canh kia nhưng cô thật sự không thể hiểu được, anh mất mặt có liên quan gì đến nó.
 
Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mi tâm, tức giận nói: “Em cảm thấy anh uống canh kia là vì sao? Còn không phải là vì……” Nói không nên lời.
 
“Anh không nói thì thôi.” Thấy Giang Cảnh Xuyên ngượng ngùng xoắn xuýt, Tô Yên liền cảm thấy chắc chắn là không phải chuyện gì tốt, nếu không thì sao Giang Cảnh Xuyên lại có thể thẹn thùng như vậy?
 
Thẹn thùng? Thẹn quá hóa giận?
 
Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên, trong lòng có một suy đoán táo bạo và không thực tế, có lẽ nào là canh tráng dương không?
 
Cô thật sự không khống chế được tầm mắt của mình, từ trên mặt Giang Cảnh Xuyên chậm rãi hạ xuống di chuyển qua chỗ nào đó, lại giống như bị phi lễ, nhanh chóng dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, em không hỏi nữa.”
 
Anh còn cần tráng dương sao? Phi!
 
Tầm mắt Tô Yên quá mức mãnh liệt, Giang Cảnh Xuyên giật giật khóe miệng, hai tay đặt trên vai cô, cưỡng ép cô nhìn anh, mặt không biểu cảm nói: “Em nghe cho kỹ đây, không được nghĩ những cái không thể đó, đây là anh đang chuẩn bị cho việc mang thai.”
 
Lời này……

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui