Làm sao bây giờ?” La Giản rút đao ra cứa lên dây mây… đậu xanh rau má cái dây này lớn chi cho dày vậy! La Giản rối rắm dùng sức đâm chọt, đám dây leo như biết đau, rung hai cái, La Giản nhìn mà cả người nổi dầy da gà.
Hai anh em Thập Tam Thập Tứ đi tìm theo hướng ngược lại của La Giản, kẻ truy sát và Đoạn Ly đang đánh nhau, Phong Vũ Lam thì bị nhốt trong hốc cây nên La Giản không biết tìm ai để giúp đỡ, dây mây cứng rắn hơn cậu tưởng, đến cây đao chém sắt như chém bùn này cũng không làm gì được, và rõ ràng chúng nó không phải đồ vật của thế giới này, đời nào lại có dây mây biết nhúc nhích? Chỉ sợ là do Đoạn Ly cố ý đặt ở đây.
“A Lam, cậu không sao chứ?” La Giản bị dây mây treo trên cây, trời đất đảo ngược trong tầm mắt của cậu, máu dồn lên não khiến La Giản tỉnh táo, đầu tiên phải xác định tình trạng của Phong Vũ Lam.
Tình trạng của cậu ấy không được tốt lắm, mất máu quá nhiều cộng thêm tinh thần hao tổn quá độ, cũng may giấc ngủ vừa rồi giúp cậu ấy khôi phục tinh thần, thất khiếu không chảy máu đến chết, nhưng cứ như vậy cũng không chịu được bao lâu. Phong Vũ Lam cũng biết tình cảnh của mình nguy hiểm thế nào, nói với La Giản: “Đừng để ý đến tớ, tớ ở đây cũng xem như an toàn, cậu nghĩ cách thoát khỏi dây mây sau đó tìm sách ma về cho tớ, đầu tiên phải dừng thuật triệu hồi, nó tốn quá nhiều tinh thần lực, nếu tiếp tục đầu tớ sẽ nổ tung mất.”
La Giản dừng một chút, nói: “Kẻ truy sát là do cậu triệu hồi đến?”
“Kẻ truy sát?” Phong Vũ Lam chóng mặt hoa mắt, lắc đầu: “Thuật triệu hồi chỉ tùy ý gọi một loại sinh vật nào đó ở trong mật thất… May mắn thì có thể gọi ra một con boss nghịch thiên nào đó, xui thì chỉ gọi được một tiểu lâu la… Nhưng lần đầu tiên triệu hồi có thể gọi được kẻ truy sát, tớ có nên đi mua xổ số không?”
“Đâu chỉ mua xổ số, cậu tuyệt đối có thể trúng độc đắc! La Giản cười khổ: “Kẻ truy sát cậu triệu hồi chính là người lần trước chúng ta gặp.”
“Hửm… lại là tên đó?” Phong Vũ Lam cào cào vỏ cây, bỗng nhiên cười gian trá: “A Giản, có lẽ là nhờ sự may mắn của cậu đó?”
Đương nhiên, mặc kệ thế nào cũng có kẻ truy sát cuốn lấy Đoạn Ly, Phong Vũ Lam tạm thời không có nguy hiểm, tinh thần lực tiêu hao có thể dùng giấc ngủ bổ sung, cậu ấy chỉ cần nằm trong hốc cây ngủ là được. Hai người thương lượng với nhau, quyết định giao mọi chuyện cho La Giản, A Lam có thể tiếp tục ngủ, mà La Giản phải bắt đầu lăn lộn dày vò đám dây mây.
Cây mây này rất rắc rối, nhưng cũng may nhiệm vụ của nó chỉ là bảo vệ cái cây và Phong Vũ Lam, chỉ cần không chủ động tấn công nó cũng sẽ không để ý đến ai, La Giản thử vài lần mới nắm giữ được nguyên tắc này, cậu điều chỉnh hô hấp sau đó thả lỏng cơ thể, khoảng mấy phút sau dây mây bắt đầu buông lỏng, La Giản nhẹ nhàng từ dây mây trượt xuống, lăn một vòng dưới đất khiến quần áp dính đầy bùn.
La Giản thầm mắng, xoay người vội đứng dậy cách xa đám dây mây này, sau đó La Giản hô: “Cậu chờ nhé, tớ nhất định quay về cứu cậu.”
Phong Vũ Lam không trả lời, có lẽ đã ngủ mất rồi. La Giản không ngừng lại, lập tức quay người chạy đi. Xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh, không biết Hình Viêm và Đoạn Ly đánh đến mức nào mà có thể gây nổ, La Giản chạy xuyên qua cánh rừng đến nơi phát ra âm thanh.
Trước tiên cậu phải tìm được kẻ truy sát, lấy lại sách ma. Kết quả tốt nhất kẻ truy sát giết bà tên Đoạn Ly kia đi, mắc công thứ này lại truy sát bọn họ lần nữa, còn nếu đúng như Đoạn Ly đã nói, mục tiêu không chết gã cũng không chết thì cách tốt nhất là cướp vũ khí của gã rồi trói gã lại.
La Giản vừa suy nghĩ vừa chạy đi, trùng hợp gặp Thập Tam và Thập Tứ, hai anh em nói với La Giản: “Chúng tôi đi rất lâu nhưng không tìm thấy bạn của anh.”
“Không cần tìm nữa, A Lam rất an toàn, tạm thời không cần phải lo lắng.” La Giản nói xong, quay đầu nhìn Thập Tứ, vũ khí của Thập Tứ rất hiếm thấy, là một cây roi dài năm sáu mét, La Giản nhìn vũ khí của cô bé rất lâu khiến cô bé rất khó chịu, nhăn mặt nói: “Nhìn cái gì? Đừng thấy nó dài, tôi vẫn có thể sử dụng thuần thục!”
La Giản chớp chớp mắt, đi đến ngồi xuống trước mặt cô bé, Thập Tứ rất nhỏ nhắn, tóc ngắn, đôi mắt đen linh động, lớn lên cực kỳ xinh đẹp, La Giản nhịn không được đưa tay sờ đầu cô bé, Thập Tứ cũng không tránh, rất ngoan ngoãn.
La Giản nhìn một lúc cũng không nhận ra cô bé này là người chơi đã trải qua bốn cửa ải của mật thất, cậu suy nghĩ, hỏi: “Nhóc đi một mình hay có đội ngũ?”
Cô nàng cũng chớp mắt, trả lời: “Tôi và anh hai đi cùng nhau.”
La Giản ngẩng đầu nhìn Thập Tam: “Vậy cậu cũng đã trải qua bốn ải mật thất?”
Thanh niên đeo mặt nạ bảo hộ lắc đầu: “Đúng ra là năm lần, lần đầu là tôi vào mật thất, sau đó em tôi cũng được chọn, tôi không yên tâm nên quyết định tổ đội với nó.”
“Vậy nhóc có lẽ sẽ làm được.” La Giản lại sờ đầu cô bé, nói tiếp: “Dùng dây thừng trói Đoạn Ly, được không?”
“Không phải dây thừng mà là roi! Nó cũng có tên! Tôi gọi nó là Elizabeth! Anh phải tôn trọng Elizabeth!” Cô nhóc vừa nghe La Giản nói lập tức nổi giận, còn ra vẻ việc này rất quan trọng, La Giản thật không còn lời gì để nói nhìn thoáng qua cây roi trong tay cô bé, thỏa hiệp: “Được rồi, vậy nhờ Elizabeth nhà em giúp một việc, trói cái tên biến thái kia lại, được chứ?”
Tiểu Thập Tứ lúc này mới kiêu ngạo đồng ý yêu cầu của La Giản. Thập Tam cười làm lành, nói: “Tính cách của em tôi không tốt lắm, à… với lại vũ khí của nó có ý thức tiêng, nên nó mới đặt tên cho vũ khí của mình.”
Ý thức riêng? La Giản dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến cuốn sách ma của Phong Vũ Lam.
Đoạn Ly và kẻ truy sát vẫn đang đánh nhau, thực lực giữa hai bên thật ra chẳng kém gì, huống chi trước kia bọn họ còn cùng một đội, hiểu rất rõ thủ đoạn và sức lực của đối phương, người này chẳng làm gì được người kia, dù Hình Viêm bị cướp đi trí nhớ và ý thức của mình, nhưng vẫn giữ kỹ xảo chiến đấu đó, anh và La Giản đều có cùng loại vũ khí là thanh đoản đao, tốc độ cực nhanh cực linh hoạt, đao pháp tinh chuẩn một nhát đã mất mạng, anh ta còn có một loại pháp thuật di thuấn, bỗng nhiên biến mất, đi đến góc chết của tầm mắt sau đó xông tới đâm một đao vào lưng bạn, tựa như thích khách hay sát thủ vậy.
Đương nhiên, đó là những gì Hình Viêm thể hiện ra ngoài, còn việc anh ta còn kỹ xảo hay sức mạnh nào khác hay không thì vẫn chưa biết được.
Về phần Đoạn Ly, đao pháp của gã hoàn toàn khác hẳn kẻ truy sát, gã dùng trường đao tựa như một chiến sĩ, vững chắc như núi. Gã có một loại kỹ năng là giải phóng, bình thường luôn ở giai đoạn một, khi giai đoạn hai được giải phóng, tốc độ và sức mạnh của gã bùng nổ, nhưng cũng có hạn chế, giai đoạn hai không tồn tại quá mười phút, giai đoạn ba chỉ tồn tại trong năm phút, giai đoạn bốn hai phút, giai đoạn năm chỉ được vài giây.
Với lại ở ngoài hiện thực, mật thất sẽ kiềm chế người chơi, sức mạnh bọn họ sử dụng chỉ đạt được 20%. Không công bằng nhất là, gông xiềng này nhằm vào những người chơi thiên về ma pháp, sức mạnh có thể phát huy không đến 10%, có lẽ ma pháp quá mức ảo diệu, nên không có tác dụng quá nhiều ở hiện thực.
Nó hạn chế trình độ phát huy của Hình Viêm và Đoạn Ly, cũng vì vậy chiến đấu mới không dứt, nhưng hai đối thủ sức mạnh tương đương nhau, nếu không phân thắng bại thì chỉ có thể cùng đến chỗ chết. Khi La Giản chạy đến nơi, song phương cùng đâm đao vào ngực nhau.
Cổ tay Đoạn Ly dính đầy máu tươi, gã cúi đầu nhìn lưỡi đao đi sâu vào ngực mình, lại nhìn miệng vết thương của đối phương, khóe miệng tràn ra một dòng máu, nói: “Trật rồi, cách tim chỉ một chút, anh không giết tôi, tôi cũng không thể giết được anh.”
Mặt Hình Viêm không đổi sắc, cũng không lộ ra chút gì gọi là đau đớn, có lẽ vật lộn với sinh tử với anh thường như cơm bữa, chiến đấu đến chết lặng, máu chảy hết, cũng vô tình.
La Giản nhìn cảnh này, chẳng biết tại sao lại cảm thấy thở không nổi, điều này làm tư duy của cậu hỗn loạn vài giây, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, Đoạn Ly và Hình Viêm vẫn giữ tư thế đó, hai người không ai động đậy, La Giản biết việc này rất hiếm có, vội nói với Thập Tứ: “Cơ hội tốt, trói Đoạn Ly lại!”
Thập Tứ gật đầu, hất roi về phía Đoạn Ly, Đoạn Ly hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân đá vào bụng Hình Viêm sau đó rút đao ra, Hình Viêm cũng không dễ đối phó, rõ ràng anh ta biết ý đồ của La Giản, đột nhiên nắm áo Đoạn Ly kéo mạnh về phía mình, sau đó cây roi trói cả hai người lại với nhau.
Thập Tứ nhăn mặt, nghiêm túc nói với La Giản: “Không phải do tôi và Elizabeth! Là hai người bọn họ cứ lộn xộn, tôi đành phải trói cả hai lại!”
“Như vậy cũng được.” La Giản dở khóc dở cười, nhìn hai kẻ nguy hiểm bị trói chặt cũng yên tâm, nhanh chóng nhào đến trước mặt Đoạn Ly và Hình Viêm cướp đao của bọn họ.
Đoạn Ly và Hình Viêm bị trói theo kiểu lưng dựa lưng, hai người dùng sức giãy dụa, dây roi trói bọn họ là vũ khí rất có linh tính, tay chân đều bị quấn mấy vòng, càng giãy dụa càng siết chặt, Đoạn Ly cười nói với Hình Viêm: “Đội trưởng, khi con rắn của anh quấn lấy người ta cũng thế này phải không?”
Hình Viêm không nói, ngẩng đầu nhìn La Giản.
La Giản không nhìn Hình Viêm, cố gắng tìm tòi trên người kẻ truy sát, sau đó lấy được cuốn sách ma, nhưng khiến La Giản xấu hổ chính là tay cậu trong lúc vô tình chạm phải hai má của Hình Viêm, Hình Viêm đột nhiên nghiêng mặt liếm vào lòng bàn tay của cậu, La Giản lập tức bị kích thích đến cả người run lên, nhanh chóng lấy sách ma chạy xa.
Sau đó cậu thở ra một hơi, nhìn Hình Viêm lại nhìn Thập Tứ: “Thập Tứ, có thể chỉ trói mình Đoạn Ly, thả kẻ truy sát ra được không?”
“Không được, muốn thả thì phải buông roi, khi đó tên kia cũng sẽ thừa cơ hội trốn thoát.” Thập Tứ rất thông mình, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa Đoạn Ly và Hình Viêm, khẽ nhíu mày, cô bé rất mẫn cảm, nhìn qua đã nhận ra sát khí của hai người rất nặng, nhất định đã giết không ít người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...