Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng, Tiêu Sơ Âm bị tiếng gà gáy đánh thức. Tối hôm qua hai người nói đến nửa đêm mới ngủ, nàng đại khái cũng đã hiểu vì sao lại tồn tại căn mật thất đó, đều bởi vì dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nữ tử thanh lâu kia.
Cuối cùng nàng kia đã được một khối huyết ngọc như mong muốn để trở về. Chỉ để lại một đoạn truyền thuyết thần bí khiến mấy nam tử thân phận tôn quý không thể lýgiải được, thoáng cái đã mười năm.
“Thịch thịch!” Có người gõ cửa, “ Vương công tử có ở đây không?”
“Lộn nhà rồi, không có người này!” Tiêu Sơ Âm kéo chăn che lỗ tai, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon như vậy, dễ chịu như vậy.
“Vương công tử!” Người bên ngoài vẫn gõ cửa, không có ý từ bỏ.
“Đã nói không có người này rồi!” Nàng đột nhiên ngồi dậy, nguyền rủa kiếp này người đi phá giấc ngủ của người khác kiếp sau sẽ thành chim không cánh!
“Đi mở cửa…” Trên đất truyền đến giọng nói uể oải, lật người nói một câu rồi tiếp tục ngủ.
Tiêu Sơ Âm sau khi dùng ánh mắt bắn chết hắn vô số lần, đá một cái vào mông của người nào đó: “Ngủ rất ngon nha, Vương công tử!”
Ra ngoài hắn cũng không thua thiệt, Vương công tử? Vương Dạ? Vương gia?
Vũ Văn Tư Dạ xoay người cười với nàng, xấu xa nói: “Đá một cái nữa đi?”
“Biến thái!” Sa sầm mặt, ánh mắt thoáng nhìn hai tay bị thương của hắn có chút ngượng ngùng: “Ta đi mở cửa”
Hắn hài lòng vùi đầu vào chăn,nghe nàng ứng phó với vị hương thân gõ cửa.
“Huynh ấy còn ngủ, cô tìm huynh ấy có chuyện gì sao?” Đột nhiên nàng cảm thấy mình sinh ra đã có số mệnh làm nha hoàn.
“À, cô là nương tử nhà Vương Dạ phải không, hôm qua trưởng thôn chúng ta thấy Vương công tử không có việc gì để làm, bảo ta đưa một cối xay đậu hũ đến. Về sau cô hãy giúp đỡ Vương công tử, công tử cũng không dễ dàng gì.” Hôm qua trưởng thôn nói rất dọa người, nương tử nhà Vương công tử lên núi đốn củi mà lại chém tay của tướng công mình tan nát. Thôn trưởng thấy bọn họ đáng thương mới cho người đưa cối xay đến.
Tiêu Sơ Âm chớp chớp mắt, đối với hai chữ nương tử lý giải có chút túng quẫn, cho dù là phụ nữ có chồng cũng đã là trước kia!
“Không phải là cả đậu hũ cô cũng không làm chứ?” Ánh mắt thôn dân đưa cối xay trước mặt rất khinh thường, đàn bà cả đậu hũ cũng không làm thì có ích lợi gì! Bộ dạng sinh ra lại gầy tong teo, gió thổi qua cũng đã muốn ngã.
“Được.” Nàng đuổi thôn dân tốt bụng đi, đặt cối xay trong sân ngẩn người, nàng làm người phụ nữ có chồng, chẳng lẽ còn muốn kiêm luôn chức làm đậu hũ Tây Thi?
“Không phải huynh định sẽ ở lại đây đó chứ?” Nhìn bộ dạng thản nhiên của Vũ Văn Tư Dạ, nàng nhíu mày hỏi. Vậy mà hắn lại không vội tìm cách trở về, ngược lại còn cùng chung sống với các hương thân ở đây hòa thuận như vậy. Nhìn giống như kiểu chuẩn bị quy ẩn điền viên vậy.
“Ở lại đây không tốt sao?” Hắn nằm dưới đất ngẩng đầu hỏi nàng, vất vả lắm mới có thể yên tĩnh vài ngày, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì. Mặc dù không quen, nhưng không thể không thừa nhận là hắn cảm thấy rất thích thú.
Đương nhiên không tốt! Hiện tại trong kinh thành dám chắc vì chuyện Vương gia và nàng mất tích mà ầm ĩ lật trời, vậy mà hắn còn muốn ở lại đây! Đúng là chuyện cười! Hơn nữa, nàng vẫn muốn mau rời khỏi đây một chút!
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng lộ vẻ không vui, cười cười, giải thích cho nàng nghe, “Thôn này một tháng mới có thể ra ngoài một lần, chúng ta rơi xuống không đúng lúc, hôm trước mới là ngày ra ngoài rồi.”
Đôi lông mày nàng vẫn không giãn ra, nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải quy định ngày ra ngoài?”
“Không biết, nghe thôn trưởng nói là quy củ tổ tiên để lại, chúng ta là khách, nếu đã làm phiền đến họ thì cũng nên tôn trọng tổ tiên của họ, nàng thấy đúng không?” Hắn nghiêm túc hỏi nàng.
Nhìn cối xay đậu, Tiêu Sơ Âm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ừ.”
…
Nếu người ta đã đưa cối xay tới, lại phải tôn trọng người ta, Tiêu Sơ Âm đáng thương cũng đành phải đảm nhiệm người thả hạt đậu, nhưng không có người phụ đẩy cối xay.
“Lại đây.” Nàng khó xử nhìn Vũ Văn Tư Dạ hai tay buộc băng gạc đi tới, chỉ vào cối xay cười nhìn hắn: “Kéo cối xay!”
Hắn gật đầu, hai tay vắt qua dây thừng buộc trên cối đá, dùng khuỷu tay gấp lại ôm dây thừng rồi kéo.
“Không phải như thế.” Tiêu Sơ Âm chặn động tác của hắn lại, tự tay cầm sợi dây trên tay hắn, sau đó cười vắt ngang từ đầu đến bả vai xuống cánh tay, treo chếch một bên đề phòng dây rơi xuống, “Phải như vầy!”
Vũ Văn Tư Dạ bật cười, nàng cho rằng hắn không phân biệt được sao, cách buộc của nàng là buộc như súc vật, nhưng cũng không sao. Hắn nghiêng đầu điều chỉnh sợi dât một chút, bắt đầu đi vòng quanh cối xay.
“Còn ngơ ngẩn cái gì? Thả đậu vào đi.” Dưới ánh mặt trời, nàng mặc bộ y phục của phụ nhân, phía trước ôm một cái lồng vải, nhìn qua trông rất hiền lương thục đức.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn đi đi lại lại quanh cối xay, cho dù thế nào cũng không thể liên tưởng hắn với Bình Uyên Vương đã từng chinh chiến nhiều nước, lạnh lùng cứng nhắc.
Nếu như nói thời điểm hắn cao cao tại thượng, được vạn dân kính ngưỡng, thì hiện tại hắn chính là một người dù lướt qua cũng có thể gặp phải, thành thật chất phác. Trong một trăm người, có chín mươi chín người đều như hắn.
Nàng bốc đậu trong gói to chậm rãi bỏ vào lỗ giữa cối xay, sau đó lui ra sau một bước để hắn đi qua, kéo cối xay nghiền nát đậu.
“Sơ Âm” Hắn vừa đi qua, đưa lưng về phía nàng khẽ gọi.
“Hả?” Nàng bốc đậu, nhìn bột đậu chảy ra từ cối xay, giống như thời gian đều đều trôi đi.
“Chỉ muốn gọi nàng vậy thôi, xem ta có phải đang nằm mơ không.” Hắn xoay người lại, cười rạng rỡ. Trên khuôn mặt những đường nét nhu hòa như một dòng suối sâu lắng, bình yên chưa bao giờ nổi sóng.
Nàng nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, sáng sớm ánh mặt trời chiếu rọi, hắn như vậy dưới ánh mặt trời khiến lòng người say mê, làm nàng cảm thấy có phần hư ảo. Nàng cúi đầu thả đậu, nhẹ nhàng nói: “Mộng đẹp, đều có lúc phải tỉnh lại.”
Hắn không nói gì, chỉ cười kéo cối xay, nàng cũng không nói nữa, cúi đầu thả đậu. Giữa hai người lần đầu tiên có sự hợp tác, lại là ở một tiểu viện nhà nông, cùng làm chuyện không tương xứng với thân phận.
Nàng thả đậu, hắn kéo cối xay. Qua một tháng, cuộc đời sẽ không còn chuyện này nữa.
…
Mọi người trong thôn đều biết nương tử Vương Dạ không có đức hạnh, nghe nói nàng chém hai tay tướng công, vốn có một số người không tin, hiện tại nghe nói nương tử Vương Dạ làm đậu hũ không đem đi bán mà còn để ở nhà dùng chăn bông ủ kín. Trời nóng thế này, không thối mới là lạ!
“Hừ! nữ nhân như vậy cưới về thì có ích lợi gì! Ta đi tìm Vương Dạ, bảo huynh ấy bỏ cô ta đi, dù sao mẹ ta cũng nói sau này ta sẽ gả cho huynh ấy!” Một nữ tử cao lớn thô kệch giữa đám người đứng lên, lớn tiếng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...