Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

_ Là vậy sao??
_Dạ, Mẹ của em từ trước đến giờ đều thường xuyên ở trong phòng, rất ít khi ra ngoài gặp người lạ. Ngay cả em cũng rất ít khi gặp mặt bà ấy.
_ Ưmh.. vậy Nam Cung lão gia thì sao, không có ý kiến gì sao.
_Không. Tất nhiên là không có ý kiến. Ba của em chính là cưng chiều mẹ em lên tận trời. Nếu như mà nói ba ba cưng chiều em một phần, thì đối với bà ấy chính là mười phần đó.
Vân Hàn lắng nghe, cũng cảm thấy ngạc nhiên. Anh thật không ngờ người đàn bà đó lại có địa vị quan trọng ở Nam Cung gia như vậy, hơn nữa lại quanh năm không gặp người ngoài. Xem ra, muốn tiếp cận bà ta, quả thật có chút khó khăn.
Vân Hàn nghĩ nghĩ một chút rồi làm như bâng quơ nói:
_Nam Cung lão gia cưng chiều phu nhân như vậy, chắc hẳn bà phải là một đại mỹ nhân. Tôi thắc mắc, không biết là em trông giống ba hay là giống mẹ vậy.
Nam Cung Yến nghe vậy,nghĩ rằng Vân Hàn khen mình xinh đẹp, cười ngượng ngùng một chút,có chút phong vị của cô gái trẻ đang yêu.
_ Hàn ca ca, em nói anh đừng chê cười em. Thật ra thì em không giống mẹ chút nào hết,cũng không giống ba ba lắm... hơn nữa tính ra em còn là con lai đó nha.
Vân Hàn bắt được trọng tâm vấn đề, liền gặng hỏi lại
_ Con lai?? Thật sao. Mẹ của em không phải là người Trung sao?
_ Dạ. Em nói anh nghe. Mẹ của em chính là người Nhật đó. Hơn nữa còn là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn đó nga. Chỉ là em cũng không biết sao mình không có nét nào giống con lai hết trơn áh
Nam Cung Yến bĩu đôi môi đỏ mọng, lầu bầu kiến nghị. Vân Hàn nghe được câu trả lời mình muốn, trong lòng không ngừng trào lên từng đợt sóng dữ dội, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Người Nhật!!

Nam Cung phu nhân kia lại là người Nhật!!
Xem ra những gì mà Ken dự đoán đến 90% là chính xác. Người đàn bà mà họ muốn tìm kiếm bấy lâu nay xác thực là Amy.
Không được!!
Anh phải báo chuyện này cho tiểu Thất biết mới được!!
Vân Hàn vừa định đứng dậy nói với Nam Cung Yến rời đi trước một tiếng đã thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, từng hồi từng hồi chợt khiến anh dâng lên một dự cảm xấu trong lòng
_Alo. Minh,chuyện gì vậy.
_Hàn,không xong rồi. Tiểu Thất xảy ra chuyện rồi.
_ Cái gì. Cậu đang ở đâu.. được... tôi lập tức đến. Chờ tôi 10 phút... không.. 5 phút thôi.
Vân Hàn nhận được tin tức xấu, khuôn mặt tái mét lại, trống ngực đập thình thịch liên hồi.
_ Nam Cung tiểu thư, tôi có việc đi trước,lần sau gặp.
Nói rồi cầm lấy áo khoác phi thật nhanh ra ngoài,không để ý đến Nam Cung Yến mặt khó hiểu, gọi với lại phía sau. Vân Hàn không biết là mình đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cũng không biết mình đã đi với tốc độ kinh khủng như thế nào, chỉ biết là hiện tại, trong lòng anh thật sự,thật sự rất lo lắng. Mắt trái của anh không ngừng máy,dự cảm xấu cũng không ngừng tăng lên trong lòng. Vân Hàn đạp mạnh chân ga tăng tốc độ lên mức tối đa, trong lòng không ngừng cầu nguyện "Tiểu Thất, em nhất định không được có việc gì.. nhất định phải bình an.. nhất định...."
Cho đến khi Vân Hàn trở về tới Mộ Dung gia đã thấy bọn người Minh Phong ở giữa sảnh cùng với cả Mộ Dung Kiên và Mộ Dung Xung. Daniel thấy Vân Hàn chạy từ ngoài cửa vào liền từ trên ghế đứng bật dậy, vội vàng hỏi Vân Hàn
_Hàn, tiểu Thất có liên lạc với cậu hay không?

_Không có- Vân Hàn lắc lắc đầu- nha đầu không gọi ình.Sao rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì.
_ Mình với Phong nhận được tin chuyến hàng ở cảng biển có vấn đề,đột nhiên bị cảnh sát hải quan kiểm tra liền đi đến đó. Cho đến lúc trở về thấy thiếu mất một chiếc xe, nghĩ rằng tiểu Thất ra ngoài đi dạo liền gọi điện lại không thấy có ai nghe máy. Mình có dự cảm không lành liền gọi cho cậu.
_ Không gọi được. Chết tiệt. Đã đi tìm chưa.
Không được. Mình phải đi tìm.
Vân Hàn sốt sắng, quay người định đi tìm Nhan Thất nhưng bị Daniel kéo tay lại.
_ Đợi chút,mình đi với cậu. Mình với Phong đã đi tìm quanh đây rồi nhưng vẫn không có tung tích. Mình cũng gọi cho Lãnh Dạ với Ken rồi, bảo họ giúp một tay, cử người đi tìm kiếm. Đương gia, lão gia, chúng thuộc hạ sẽ đi xung quanh tìm kiếm, hai người nếu thấy tiểu Thất quay trở lại đây liền gọi cho thuộc hạ,được chứ.
Thấy Mộ Dung Xung hai người gật đầu đồng ý,ba người Minh, Hàn, Phong mới nhanh chóng đi ra khỏi nhà. Mỗi người lấy một chiếc xe, chia ra các khu vực khác nhau để tìm kiếm. Cho đến khoảng 15 phút sau,Daniel mới nhận được một cuộc gọi của Thanh Long,báo rằng họ vừa nhận được tin của thuộc hạ phát hiện ra một chiếc xe mà tiểu Thất đi tối hôm nay ở khu vực phía bắc, gần công viên thủ đô. Daniel ghi nhớ địa chỉ, rồi liền báo lại cho Vân Hàn,Lâm Phong, ba người cùng nhau đi đến đó.
Khi cả ba người đến nơi đã thấy một đám người tụ tập xung quanh chiếc xe,cả Lãnh Dạ, Ken và Thanh Long,Bạch Hổ đều đã ở đó. Ba người chạy thật nhanh đến, khuôn mặt lo lắng, dồn dập hỏi
_ Tiểu Thất đâu.
_Không thấy. Thuộc hạ của tôi phát hiện chiếc xe có biển số mà anh đã đọc,sau đó chũng tôi liền đến khu vực này tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tung tích của Nhan Thất.-Thanh Long lắc lắc đầu. Bọn họ đã điều đi một lực lượng lớn như vậy,gần như lục tung cả khu vực này lên mà vẫn không thấy người đâu
_ Đi thôi.
Lãnh Dạ vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng rồi nhanh chóng tiến về phía chiếc xe. Thanh Long khó hiểu hét lên phía sau.

_ Chủ nhân,ngài đi đâu vậy. Đợi thuộc hạ với.
Lãnh Dạ không ngoái đầu lại, ngón tay chỉ thẳng về một hướng, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn. Tất cả hướng mắt về phía anh ta chỉ, bừng tỉnh đại ngộ. Camera. Đúng rồi. Sao bọn họ có thể quên chứ. Khu vực này đều có camera giám sát. Tất cả không dám chậm trễ nữa, liền nhảy lên xe của mình đi theo Lãnh Dạ. Cho đến khi đến phòng camera giám sát của khu vực, Lãnh Dạ nhanh nhất mở cửa xông vào, đánh thức một tên to béo đang ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế dài. Tên đó nhìn thấy Lãnh Dạ xông vào, tức tối vì bị phá giấc ngủ ngon, khuôn mặt không mấy thiện cảm. Lãnh Dạ không thèm quan tâm, cất giọng lạnh nhạt
_ Cho tôi xem băng giám sát khu vực công viên thủ đô tối ngày hôm nay.
Tên to béo kia vốn khó chịu, thấy Lãnh Dạ có vẻ coi thường sự có mặt của mình liền định tiến lên cho anh một trận,miệng liên mồm quát,bàn tay to núc ních toàn thịt cũng chỉ thẳng vào mặt anh
_ Mày là thằng nào. Vào đây mà dám nói như vậy hả. Mày có tin tao...
Lãnh Dạ không kiên nhẫn nhíu nhíu mày,rút súng từ trong túi ra chĩa thẳng vào mi tâm tên to béo. Tên to béo đang đà mắng hăng say,thấy Lãnh Dạ chĩa súng vào mình liền quay ngoắt 180 độ,sợ đến mức chân nhũn ra, mồ hôi chảy ròng ròng, không ngừng lui về phía sau.
_Anh.... anh muốn làm gì.
_Camera!!
Lãnh Dạ không kiên nhẫn nhắc lại lần nữa, nếu như không phải tên này có ích, anh đã một phát bắn chết hắn rồi chứ còn cho hắn cơ hội chỉ vào anh mà mắng sao.
Khi bọn Vân Hàn đến nơi đã thấy Lãnh Dạ đang đứng bên cạnh một tên to béo ngồi trước màn hình quan sát, một tay của anh còn cầm khẩu súng chĩa vào đầu tên kia.
_ Thế nào rồi. Có thấy được không
Lãnh Dạ chỉ vào màn hình thay cho câu trả lời. Ở trên màn hình lúc này là hình ảnh công viên thủ đô qua camera giám sát,góc phải màn hình có ghi là 8h30p tối,lúc này công viên vẫn còn người qua lại.
_Tua đi.
Lãnh Dạ lạnh giọng ra lệnh. Tên to béo vốn đang sợ hãi,thấy một đống người chạy vào phòng thì càng sợ hơn, đến mức tay còn run hơn trước. Thanh Long lanh tay lẹ mắt kéo tên đó ném ra phía sau, tự mình ngồi vào bảng điều khiển. Camera được tua liên tục..
_Dừng lại. Đúng vậy. Là chỗ đó...Lúc 9h20. Phóng to lên

Thanh Long nghe lời làm theo. Tất cả đều hướng mắt vào màn hình giám sát. Lúc này trên màn hình là hình ảnh công viên thủ đô không một bóng người, chỉ có một chiếc xe đi đến với tốc độ khá nhanh. Chiếc xe này đúng là xe mà Nhan Thất đi tối nay, cũng là chiếc xe mà họ tìm thấy lúc nãy. Đột nhiên, từ một phía bên đường có một người chạy nhanh ra ngoài đường, người ngồi trên xe thấy có người lao ra,vội vàng phanh gấp nhưng dường như đã tông vào người kia. Chủ nhân của chiếc xe vội vàng bước xuống,muốn kiểm tra xem người đi đường kia có bị làm sao hay không.
Tiểu Thất!
Đúng là tiểu Thất!
Cô vẫn mặc bộ đồ đen, bước xuống xe muốn đi tới gần kiểm tra thương thế người kia. Thế nhưng ngay khi cô mới ngồi xuống,tên kia tưởng như đang nằm bất động liền bật dậy, trên tay cầm một con dao hướng cô mà đâm tới. Nhan Thất phản ứng nhanh nhạy,đá con dao trên tay kẻ kia đi. Một tay khác cũng nhanh chóng rút súng ra chĩa thẳng vào tên đó.
Cô vừa định mở miệng ra tra hỏi, đột nhiên cả người mềm nhũn, gục xuống.
Hai tên khác nấp sau bụi cây cạnh đường thấy như vậy,từ từ bước ra ngoài, đưa cô vào trong chiếc xe của mình rồi đi mất.
Lâm Phong đấm một quyền vào trong khoảng không, thấp giọng mắng.
_Hèn hạ. Bọn chúng lại sử dụng súng gây mê. Chả lẽ lại là người đàn bà kia làm.
Vân Hàn nghe thấy vậy, nghĩ đến gì mình mới điều tra được, liền nói
_Ken,đúng như cậu nói, người đàn bà kia là Amy,cũng là mẹ của Nam Cung Yến. Cái này tôi vừa từ chỗ Nam Cung Yến dò hỏi được
Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, liền phân phó.
_Vân Hàn,Ken,các cậu cho người của Mộ Dung gia và Lãnh Gia trên khắp cả nước đi tìm . Ken huy động người của Lotus và cả người của gia tộc nữa. Thanh Long, cho người theo sát động tĩnh của tên A Bảo và cat người đàn bà kia nữa, có tin tức gì lập tức báo lại..
Còn tiếp.
Shi: Chương sau:Nhan Thất gặp nạn.
Chương sau tiểu Thất sẽ bị bắt đến 1 nơi chắc chả ai ngờ tới keke :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận