Anh là muốn thăm dò tin tức từ Nam Cung Yến hay sao??
Đối với ánh mắt dịu dàng của anh, Nhan Thất sững người một lúc, trong lòng không ngừng chảy qua một dòng nước ấm. Nói không cảm động rõ ràng là giả,từ bé đến lớn, Hàn luôn nghĩ cho cô như vậy, ngay cả lần này, rõ ràng trong mắt anh hiện lên sự bài xích và chán ghét, nhưng anh lại có thể vì cô mà không quan tâm đến cảm xúc của mình.
Nhan Thất đáp lại ánh mắt của anh, tỏ vẻ không đồng ý. Mặc dù cô rất cảm động, nhưng thật sự nếu anh cưỡng ép bản thân mình như vậy, cô sẽ cảm thấy đau lòng.
Vân Hàn nhận ra ý của cô, trong lòng vui vẻ. Xem ra trong lòng nha đầu kia vẫn là quan tâm đến anh, như vậy sao anh có thể bỏ mặc cô không giúp được cơ chứ. Anh mỉm cười gật gật đầu với Nhan Thất rồi quay mặt đi nhìn Nam Cung Yến, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng thường thấy, không có một tia tình cảm.
_ Đi thôi.
Nam Cung Yến vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng bất ngờ, ngây ngô cười, chỉ hận không thể kéo Vân Hàn ra khỏi đây ngay lập tức. Vân Hàn đang định bước đi một bước, đã thấy một cánh tay nhỏ bé trắng noãn túm lấy vạt áo của anh, một đôi mắt to tròn linh động tràn đầy sự cố chấp, bướng bỉnh, hai hàng lông mày lá liễu nhíu chặt lại. Vân Hàn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn cười. Nhan Thất không biết rằng trong lúc vô tình cô lại để lộ ra một mặt tính cách mà chỉ ở trước mặt người thân mới biểu lộ ra, nghịch ngợm như một đứa trẻ, chỉ thiếu nước bĩu môi mà phản đối nữa thôi. Cô không biết rằng bộ dáng cô lúc này trong mắt những người ở đây, khác hẳn với vẻ lạnh nhạt băng lãnh thường thấy, thật sự là... hết sức đáng yêu.
Vân Hàn cười khẽ một tiếng, nhìn nhóc con nhà mình phản đối mà như đang làm nũng, trong mắt toàn là cưng chìu sủng nịnh. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của cô một chút, giọng nói ấm áp mà nhu hòa.
_ Ngoan. Anh đi một chốc rồi về.
Nhan Thất lúc này mới nhận ra ở đây còn có người ngoài, ngượng ngùng một chút. Định tiếp tục nói lời ngăn cản, lại phát hiện Vân Hàn đã nhanh chóng đi ra ngoài với Nam Cung Yến. Trong lòng có chút phiền não, Nhan Thất lại không nhận thấy ánh mắt đố kị lại thâm trầm của Nam Cung Yến khi nhìn đi lướt qua cô,nhưng mà điều đó không có nghĩa là Lãnh Dạ không nhìn thấy. Cho đến khi cả bóng dáng hai người Vân Hàn và Nam Cung Yến khuất sau cánh cửa, Nhan Thất mới định thần lại. Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, dĩ nhiên đều hiểu rõ rằng Vân Hàn chỉ muốn từ Nam Cung Yến thu thập chút tin tức cần thiết, chứ không hề có chút nào động lòng vì người đẹp. Lãnh Dạ liếc qua Nhan Thất một chút, ánh mắt âm trầm lại nguy hiểm. Biểu hiện khi nãy của nhóc chính là biểu hiện chân thực, tự nhiên nhất, không hề có một chút nào giả dối;cũng là sự mềm mại dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng cứng ngắc hàng ngày. Nhưng điều quan trọng là.. biểu tình ấy lại không phải là vì anh mà lại vì một người đàn ông khác. Điều này khiến cho Lãnh Thiếu gia khó chịu, cực kì khó chịu. Nhưng mà cũng thật trùng hợp, Lãnh Dạ không phải là người duy nhất cảm thấy khó chịu ở đây. Hai người Minh, Phong thì khỏi phải nói, ngay cả Ken cũng thu lại điệu cười ôn hòa thường ngày. Xem ra đối thủ trên đường tình của anh cũng không phải là ít đâu!!!
Lại nói đến Vân Hàn bị Nam Cung Yến kéo đến khách sạn Hoàng gia để dùng bữa. Đây là khách sạn mang tiêu chuẩn 5 sao của Pháp, đồ ăn cũng rất nổi tiếng. Chỉ là anh chưa bao giờ dẫn nha đầu( Nhan Thất) đến đây ăn, cô luôn ưa thích đồ ăn Trung Quốc, cũng không thích mấy quán ăn sang trọng như thế này. Anh nhớ có một lần hồi nhỏ,cô còn kéo anh đi khắp một con phố lớn đầy ắp những cửa hàng đồ ăn vặt của Trung Quốc, vừa đi vừa bắt anh mua đồ cho cô ăn, quả thật là đáng yêu đến cực điểm . Nghĩ đến người trong lòng, Vân Hàn không khỏi nở nụ cười ôn hòa,sóng mắt lưu chuyển. Khuôn mặt vốn tuấn mĩ kiệt luân, chỉ là do ngày thường quá băng hàn lãnh lẽo lại xa cách khiến người ta không dám đến gần, giờ đây lại nở nụ cười mê người như gió xuân, khiến cho Nam Cung Yến không khỏi nhìn đến ngây người, xuân tâm nhộn nhạo.
_ Hàn ca ca... Hàn ca ca... Vân Hàn.
Vân Hàn bừng tỉnh nhìn Nam Cung Yến ngay trước mắt, vì quá nhập tâm mà không để ý cô ta gọi tên anh đến mấy lần.
_Ah. Có chuyện gì.
_Anh nghĩ gì mà nhập tâm vậy, không cả để ý em gọi nữa.
_Không có chuyện gì đâu.
Đúng lúc đó, người bồi bàn lịch sự đi đến gần, thanh âm lịch sự hỏi.
_ Xin hỏi hai vị muốn dùng gì.
_ Hàn, anh muốn ăn gì. Ở đây có gan ngỗng rất ngon, hải sản cũng được lắm đó.
_ Tùy cô thôi.
Vân Hàn vẫn giữ một bộ dáng lạnh nhạt. Tiếng " Hàn" này nghe nha đầu gọi trong trẻo, lành lạnh thật sự rất êm tai, vậy mà nghe cái cô Nam Cung Yến này gọi sao lại chói tai đến thế. Còn nữa, nếu mà đi ăn với nha đầu, cô sẽ chẳng bao giờ hỏi anh muốn ăn gì nhưng lúc nào cũng gọi những món anh thích ăn nhất. (Shi: Hàn đại thiếu ah hai người quen nhau mấy năm rồi sao mà so sánh được chứ -_- ).Haiz.Lại nghĩ đến nha đầu rồi. Không biết cô có vì mình bỏ đi mà tức giận không nữa.
Nam Cung Yến nhìn thấy Vân Hàn lại thất thần, không khỏi có chút tức giận,nói với người phục vụ mang ra hai suất gan ngỗng và một chai rượu vang đắt tiền, rồi quay sang Vân Hàn giở bản tính tiểu thư,lời nói có chút gắt gỏng
_Hàn, sao anh cứ thất thần hoài vậy. Đi với em sao lại cứ nghĩ về chuyện khác chứ
Vân Hàn ngẩng đầu lên,ánh mắt lạnh xuống,trong lòng vốn khó chịu mà không tiện phát tác. Anh vẫn còn nhớ rõ mục đích mình đến đây, nhưng mà cứ nghĩ đến cô gái trước mắt là con của người muốn hãm hại người anh yêu nhất, lại có một cỗ tức giận dâng lên không sao kìm chế được.
_ Thật xin lỗi, Nam Cung tiểu thư
Nam Cung Yến thấy Vân Hàn xin lỗi mình, cũng không có ý làm khó anh nữa, lại trở về làm một cô gái ngọt ngào đáng yêu, giọng nói cũng nhỏ nhẹ đi rất nhiều.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, hai người cũng bắt đầu dùng bữa. Chỉ là trong suốt bữa ăn, người nói là Nam Cung Yến,còn Vân Hàn chỉ gật đầu lạnh nhạt, thi thoảng thì nói thêm một câu cho có lệ. Anh còn đang nghĩ cách để moi chút thông tin, cũng không thể trực tiếp hỏi cô ta"Mẹ em có nốt ruồi nào trên mắt trái hay không",chắc chắn sẽ khiến cô ta nghi ngờ. Hiện tại,chỉ có thể khéo léo mà khơi chuyện ra thôi. Nam Cung Yến cũng không để tâm nhiều , nghĩ rằng Vân Hàn vốn là kiểu người lạnh lùng ít nói, liền cố gắng kể chuyện để xua đi bầu không khí ngượng ngùng
_Hàn, anh biết không, ba em rất mong anh đến nhà em chơi đó. Ba còn nói sẽ tiếp đón anh thật tốt.
Vân Hàn nghĩ nghĩ một lúc, thấy thời cơ đã tới liền hỏi lại.
_ Thật vậy sao. Vậy... còn Nam Cung phu nhân thì sao. Từ trước đến giờ tôi cũng chưa có cơ hội gặp mặt phu nhân.
Nghe Vân Hàn nhắc đến mẹ mình, vẻ mặt Nam Cung Yến có cứng ngắc một chút, rất nhanh liền khôi phục nhưng cũng không qua được mắt của Vân Hàn. Anh lại nhẹ nhàng nói tiếp.
_ Nếu như phu nhân không thích tôi.....
_ Không không- Nam Cung Yến vội vã lắc lắc đầu,xua xua tay- không phải đâu, chỉ là... chỉ là... quan hệ giữa hai mẹ con em không được tốt cho lắm.
Vân Hàn cố ý để lộ vẻ mặt ngạc nhiên ,nhướng mày lên một chút
_ Thật vậy sao?
_Dạ. Ba ba đối với em rất tốt, cái gì em muốn ông cũng đều mua cho em. Còn mẹ thì... rất lạnh nhạt với em, có khi suốt một tuần không nói với nhau quá 5 câu. Hơn nữa mẹ luôn ở trong phòng, rất ít khi lộ mặt ra ngoài.
( Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...