Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

_ Chú nói cái gì. Bị ám sát. Tiểu Thất bị ám sát
Khuôn mặt ôn hòa của Ken không che giấu nổi sự tức giận, đôi tay cũng nắm chặt thành đấm hỏi Thiên Phi Thiên Vũ ngồi ngay cạnh đó. Cũng giống như Thanh Long và Lãnh Dạ, Ken và Thiên Phi Thiên Vũ hàng ngày đều là bạn bè thân thiết chứ không phải quan hệ thuộc hạ- chủ nhân.
_ Tiểu Thất. Em không sao chứ. Có bị thương không. Em...
_Ken. Em không sao. Không phải em vẫn đang ngồi đây nói chuyện với anh sao.
_ Đúng vậy, thiếu gia. Kể ra nếu như không nhờ Tiểu Thất thì chúng tôi cũng không còn nguyên vẹn mà ngồi đấy đâu- Thiên Phi thấy Ken đang cực kì lo lắng nổi giận, đôi mắt như sắp tóe lửa liền nói. Nhưng thực ra trong mắt anh cũng tràn ngập sự cảm kích, còn có một chút suy ngẫm ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng Tiểu Thất điều khiển xe giỏi như vậy, nếu như không nhờ có cô thì sự sơ suất ngày hôm nay cũng có thể khiến cả anh và Vũ mất mạng.
_ Không có manh mối gì sao- Ken cố gắng kiềm chế cơn tức của mình. Thật khốn khiếp. Đây đã là lần thứ mấy rồi cô bị người ta ám sát.
_ Có. Mà cũng như không có. Lãnh Dạ vốn đang ngồi im lặng trên sofa bỗng dưng mở miệng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhan Thất nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Ken liền giải thích
_ Cũng là nhờ Dạ. Nếu không phải anh ấy đến kịp lúc bọn em cũng không phát hiện ra dưới gầm có bom đâu- Nói rồi, cô lại quay sang Lãnh Dạ,đôi mày khẽ chau- Nhưng mà, Dạ, ý anh nói là sao. Có manh mối gì sao.
_Anh có cho thuộc hạ đuổi theo ngay lập tức,chỉ là.... sau khi tra tấn, tên đó nói được Phương gia cử tới.
_ Phương gia!!
Thiên Vũ thốt lên. Bốn người ngồi đó, trừ Lãnh Dạ nhìn nhau, Nhan Thất thất vọng, lắc lắc đầu

_ Không thể nào đâu. Những lần trước em bị ám sát, thủ phạm đều cắn lưỡi tự vẫn, thà chết cũng không nói, thậm chí còn nở nụ cười. Em cảm thấy có lẽ hắn cố tình nói thế.
Lãnh Dạ gật gật đầu
_ Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà cũng không ngoại trừ trường hợp tên đó nói vậy để đánh lạc hướng cả.
Suốt chặng đường đến đây, Nhan Thất đã kể cho anh( Lãnh Dạ) đã nói qua cho anh nghe về những lần cô bị ám sát trước kia, và cả cái chết của ba mẹ cô nữa. Mặc dù cô đã tận lực để cho giọng mình có bao phần lạnh nhạt, nhưng Lãnh Dạ biết trong tâm cô có bao phần đau khổ tức giận.
_ Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, từ khi tôi quen biết chủ nhân đến nay, chưa từng thấy chủ nhân có mâu thuẫn gì với Phương Gia- Thiên Vũ cẩn thận cân nhắc. Sự hoạt động của Lotus được giữ bí mật rất nghiêm ngặt nên số tổ chức tiếp xúc cũng không nhiều.
_ Ken. Anh quen ba ba lâu như vậy, có biết gì không.
_ Tiểu Thất. Nhan Thúc quả thật đắc tội không ít người nhưng mà những kẻ đó bị trừng phạt đều là đáng đời. Chỉ là anh không hiểu, Nhan Thúc đã mất vậy mà sao những vụ ám sát vẫn không ngừng lại. Chẳng lẽ...
_ Có lẽ mục tiêu của chúng là em.
_ Có lẽ mục tiêu của chúng là Tiểu Thất.
Nhan Thất cùng với Lãnh Dạ đồng thanh nói. Nhan Thất quay sang Lãnh Dạ,tiếp tục.
_ Nhưng mà, em thật không hiểu, mình đã đắc tội với ai.
_Nhóc, trong giới này việc đắc tội với ai đó nhiều khi chỉ là gián tiếp hay tình cờ, có nhớ cũng nhớ không hết.
_ Được rồi, đã muộn rồi. Mọi người cũng đi nghỉ đi. Còn nữa Dạ, anh cũng ở lại đây luôn, bây giờ cũng 1h sáng rồi.
Nhan Thất đứng dậy, nói với tất cả mọi người. Cũng vì cô mà họ phải lao tâm suy nghĩ thế này.
Ken nhìn Lãnh Dạ một lúc, cũng mở miệng mời anh ta ở lại. Ken dù không thích Lãnh Dạ nhưng dù sao anh cũng rất cảm kích vì anh ta đã cứu tiểu Thất, nên cũng mở miệng giữ anh ta lại làm tròn chức trách của một vị chủ nhà.
Lãnh Dạ thấy thế cũng không tiện từ chối, theo người hầu về phòng nghỉ của mình.
....
Đêm.
Trời tối đen như mực.
Chỉ có tiếng gió rít gào và tiếng côn trùng kêu trong đêm, hòa tấu lên một bản nhạc đẹp đẽ mà thê lương
Nhan Thất ngồi trên ban công tầng 2, khuôn mặt cúi gằm xuống để ái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt. Chỉ có ánh sáng leo lét mờ mờ của đèn điện hắt lên khiến cho bóng lưng cô càng thêm nhỏ bé, cô độc.

_ Chưa ngủ sao??
Nhan Thất nghe tiếng nói vang lên bên cạnh liền ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc
_ Không ngủ được. Anh thì sao?
_ Cũng không ngủ được.
Lãnh Dạ ngồi xuống cạnh Nhan Thất. Anh vốn không ngủ được nên định
đi hóng gió một chút, không ngờ lại thấy một bóng dáng co ro trên hành lang, đôi chân không tự chủ được mà bước lại gần.
Nhan Thất cũng không để ý, cô khẽ ngẩng mặt nhìn trên bầu trời cao để cho gió lùa qua làn tóc. Trời hôm nay không có sao, chỉ toàn một màu đen tuyền không một chút ánh sáng le lói
_ Nhóc, có tâm sự sao?
Lãnh Dạ khẽ cất tiếng hỏi. Cho đến khi anh tưởng rằng cô sẽ im lặng mãi thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ như nỉ non của cô
_ Dạ.... Anh biết không. Em cảm thấy cuộc sông của mình bây giờ như bầu trời này vậy, vô vọng mờ mịt..
_ Ngày trước, em cứ nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, cố gắng thêm một chút nữa thì sẽ có thể giết người đàn bà đó, trả thù cho ba mẹ. Nhưng đến giờ em mới biết điều đó là ngây thơ đến mức nào.
_Không phải như bây giờ sao, không những không có may mối, lại còn giống như con chuột để người ta vui đùa mà không thể làm gì được.
_ Ngoại công nói đúng. Tìm được người đàn bà đó giống như mò kim đáy bể. Hơn nữa, nếu như... nếu như tất cả đều chỉ là ảo giác của em... nếu như em sai....em
Không biết là do gió lạnh hay là do tâm trạng mà Lãnh Dạ cảm thấy người con gái ngồi bên cạnh đang run rẩy. Đôi mắt của cô, đôi mắt đen to tròn linh động mà anh thích nhất lúc này lại tràn ngập sự tuyệt vọng, bế tắc, sợ hãi như đứa trẻ bị bỏ rơi. Lãnh Dạ trong lòng đau xót, anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài của mình ra, bao bọc lên thân thể nhỏ nhắn của cô. Tay phải anh dang ra, kéo cả người cô lại gần để cô tựa đầu lên vai anh, bàn tay của anh đặt lên vai cô. Và trong giây phút ấy, Nhan Thất lại không đẩy anh ra.
_ Nhóc. Em sai rồi.

Lãnh Dạ khẽ nói . Khi cảm thấy tiểu nhân nhi trong ngực run rẩy liền nhanh chóng nói tiếp.
_ Nhan Thất mà anh quen biết tuyệt đối không phải là con chuột cho người ta chơi đùa.
_ Nhan Thất mà anh quen biết là người dù đối mặt với cái chết cũng không hề run rẩy sợ sệt.
_ Cuối cùng, Nhan Thất mà anh biết không phải chỉ có một mình như thế này, hèn nhát, vô vọng
_ Nhóc, những điều em làm không hề sai. Nhưng em đã sai khi trở nên yếu đuối và nhu nhược như thế này. Kẻ thù chưa giết em nhưng em lại dần giết chết sự tự tin của chính mình.
_ Nhóc, em còn có gia đình, có bạn bè, và... còn có anh nữa. Anh cho phép em mệt mỏi,khi đó, anh sẽ cho em mượn bờ vai như thế này. Nhưng, tuyệt đối không được bỏ cuộc, có nghe không..
Nhan Thất nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm bao quanh mình, khiến cho cả lòng cô cũng dần ấm áp trấn định. Đúng vậy, Dạ nói đúng,có thể mệt mỏi nhưng không được phép bỏ cuộc. Ba mẹ, mọi người đã vì mình mà làm nhiều thứ như vậy. Đây không phải là lúc để yếu ớt mủi lòng.
Cảm nhận tâm tình biến chuyển của Nhan Thất, Lãnh Dạ khẽ cười, miệng kéo ra một vòng cung đẹp mắt khuất lấp trong màm đêm.
_ Cảm ơn anh, Dạ. Cảm ơn anh.
Nhan Thất ngẩng mặt lên, lời nói xuất phát từ thật tâm. Cô khẽ nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn như được gột rửa, sạch sẽ, tinh khôi, tràn đầy sự sống. Đôi mắt cũng trở về sự linh động quyết đoán ngày thường.
_ Đây mới là Nhan Thất mà anh biết.
Hai người cứ dựa vào nhau như thế, cho đến khi trời sáng.!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui