Trọn Đời Trọn Kiếp (Hắc bang)

_ Làm xong chưa.
_ Chủ nhân. Đã hoàn thành rồi chỉ là...
_ Nói đi...
_ Thuộc hạ không hiểu sao ngài lại thay đổi kế hoạch. Chúng ta có thể giết cô ta ngay khi vừa lên xe.
Trong căn phòng mờ mờ tối, một người nằm trên chiếc giường lớn, tấm mành mỏng màu đỏ che khuất khuôn mặt nhưng dáng người yểu điệu và giọng nói cho biết rằng chủ nhân của nó là một người phụ nữ. Một tay khẽ chống lên đầu, một tay vân vê vài lọn tóc, mắt khép hờ, một bộ dạng lười biếng hưởng thụ. Nghe thấy tên thuộc hạ hỏi, người đàn bà khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười mỉa mai
_ Giết... hừ. Là trước đây ta sai. Con bé đó sao có thể chết dễ dàng như thế được. Từ bây giờ ta phải khiến nó sống không bằng chết.
_ Thuộc hạ đã rõ, chủ nhân.
_ Lui ra đi.
_ Dạ.
Ngón tay thon dài với bộ móng được sơn đỏ thẫm khẽ lướt qua hai cánh môi, lời nói thầm thì nhẹ nhàng lại cực kì tàn nhẫn

_ Đừng trách sao ta ác. Nếu muốn trách, hãy trách rằng cô kiếp này không được tốt, nhận nhầm cha mẹ thôi.
............................
1 tuần trôi qua, yên ổn. Nhan Thất sau lần ám sát lần đó bắt đầu trở lại lịch tập huấn khốc liệt gấp đôi trước đây, đồng thời cũng dần dần quen với công việc ở Lotus. Mọi thứ dường như dần dần đi vào ổn định, cuộc sống cũng quá mức yên bình. Chỉ là trong cuộc sống này những điều nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất lại hay xảy ra vào những lúc bạn không hề phòng bị khiến cho bạn trở tay không kịp.
Tút tút
_ Dạ, ngoại công. Con nghe đây ạ.
_ Tiểu Thất, đang làm gì vậy.
_ Đang xem chút tài liệu thôi ạ. Ngoại công. Người có khỏe không. Còn mọi người nữa.
_ Khỏe. Tất cả đều ổn. Con thì sao. Công việc bên đó thế nào. Ổn cả chứ.
_ Con vẫn ổn. Nhờ có Ken với Thiên Phi Thiên Vũ nên mọi chuyện cũng khá thuận lợi.
_ Vậy là tốt rồi. Tiểu Thất... ngày mai...trở về đây một chuyến.

Nhan Thất trầm mặc. Ngày mai. Cô đương nhiên biết ông muốn ám chỉ điều gì.
_ Tiểu Thất. Đã 8 năm rồi. Sinh nhật 18 tuổi chỉ có một lần trong đời. Con định cứ để nó trôi qua như mọi năm sao.
Đúng vậy, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của cô, cũng là ngày giỗ của ba mẹ cô. Suốt 7 năm qua, cứ vào ngày này, mọi người Mộ Dung Gia đều chuẩn bị quà tặng cho cô, còn cô , sẽ ra mộ của ba mẹ , ngồi một mình, suốt một ngày một đêm không gặp mặt ai.
Cho đến khi cô 10 tuổi, ngày sinh nhật là ngày cô mong chờ nhất.Còn suốt 7 năm sau đó, ngày sinh nhật lại là ngày mà cô căm ghét, cũng là ngày cô cảm thấy cô đơn nhất.
_ Được rồi. Tiểu Thất. Trở về, ăn một bữa cơm gia đình có được không. Để chúng ta trải qua ngày này cùng với con.
_....
_ Con biết rồi, ngoại công. Con nghe theo người.
Mộ Dung Xung cụp máy, thở dài. Cứ vào sinh nhật hàng năm, Nhan Thất sẽ ra mộ của ba mẹ, ngồi đó một mình không ăn uống, cũng không để ai lại gần mặc kệ nắng hay mưa. Vào ngày đó, con bé như một mình ngồi trong căn phòng tối mà nó tự xây lên, đóng chặt cửa với tất cả mọi người.
...
Sáng sớm hôm sau, Nhan Thất sau khi giao xong công việc cho Thiên Phi, Thiên Vũ liền một mình ngồi máy bay trở về Pháp.

_ Tiểu Thất . Con đang ở đâu.
_ Ngoại công. Con vừa xuống máy bay xong.
_ Được rồi. Trở về nhà đi. Ta có đồ muốn đưa cho con.
_ ... Dạ con biết rồi , ngoại công
Nhan Thất bắt taxi trở về Mộ Dung gia, đi thẳng một đường lên đến thư phòng của Mộ Dung Xung,trên đường đi cũng không gặp Mộ Dung Kiên hay là ba người Minh, Hàn, Phong. Đôi tay nhỏ khẽ đẩy cửa ra đã thấy một bóng lưng già nua quay lưng về phía cửa. Ông có lẽ là đang đợi cô..
_ Ngoại công.
_ Tiểu Thất, về rồi sao.
Mộ Dung Xung quay người lại để lộ khuôn mặt già nua có chút mệt mỏi. Đôi mắt ông nhìn kĩ cô bé vừa bước vào, trên người vẫn mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nhưng lại điềm tĩnh thành thục. Nhanh thật. Mới thế đã 8 năm rồi. 8 năm. Có quá nhiều thứ thay đổi.8 năm, quá đủ để ột cô bé trưởng thành.
_ Tiểu Thất. Đến đây.
Nhan Thất nghe lời bước đến, chăm chú dõi theo Mộ dung Xung bước về phía góc phòng. Mộ Dung Xung khẽ xoay một quyển sách trên giá, một ngăn bí mật ngay trên tường từ từ mở ra. Mộ Dung Xung thở dài một hơi, với vào bên trong lấy ra một hộp đồ lớn rồi lại xoay quyển sách để đóng hộc tủ lại. Ông bưng hộp đồ đến trước mặt Nhan Thất, giọng khàn khàn
_Cầm lấy đi. Đây vốn là thứ thuộc về con. Đây là thứ mà Nhan lão đầu kia muốn ta đưa cho con vào đúng năm con 18 tuổi. Nghe nói... là thứ ba mẹ con để lại cho con

Nhan Thất cầm hộp đồ trên tay, trong lòng như nổi sóng. Ông nội. Ba. Mẹ...
_ Nhan Hoàng nói là muốn tận tay đưa cho con. Nhưng mà, thật đáng tiếc, lại không thể đợi đến lúc này. Đây là vật mà năm con 10 tuổi ba mẹ con để lại cho con....
Nhan Thất chầm chậm bước về phòng mình, đôi tay run run, nặng trĩu. Cô mở cửa phòng, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường lớn, đặt hộp đồ xuống bên cạnh. Bên trong hộp đồ có hai hộp đồ nhỏ, được bọc bằng loại giấy cùng màu. Nhan Thất cầm chiếc hộp thứ nhất, mở ra. Bên trong là một chiếc lắc tay bằng bạc vô cùng xinh xắn, đặc biệt là trên chiếc vòng được khắc hình bông hoa sen giống hệt như chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay. Trong chiếc hộp thứ hai là một chiếc váy màu trắng tinh bằng voan rất đẹp, ở phía cổ được thêu một đóa hoa sen vô cùng tinh xảo. Bỏ hai hộp đồ ra bên ngoài Nhan Thất mới thấy ở dưới đấy hộp đồ là một phong thư màu trắng, được thắt bằng một chiếc ruy băng rất đẹp mắt, bên ngoài phủ một tầng bụi.Nhan Thất cầm phong thư,nhẹ nhàng mở ra. Đôi mắt sáng của cô bỗng phủ một tầng hơi nước. Chữ viết quen thuộc này... là chữ của ba ba.
" Tiểu Thất yêu quý. Lúc con nhận được phong thư này có lẽ lúc đấy ta với mẹ con chắc đã già rồi nhỉ. Tiểu Thất à, hôm nay Y Y nói với ta, không biết lúc con 18 tuổi sẽ như thế nào, trưởng thành ra sao. Mẹ con nói lúc đó chắc hẳn cô sẽ rất giống mẹ, hiền lành xinh đẹp còn ta thì bảo rằng con sẽ giống ta thông minh lanh lợi. Mẹ con nói rằng sinh nhật 18 tuổi của con phải làm cho thật hoành tráng để cho cả thế giới này biết rằng ba mẹ có cô con gái tốt như thế nào. Cái suy nghĩ ngây thơ như mẹ con ấy nhỉ. Ấy thế mà bây giờ đây ba lại ngồi với mẹ con, suy nghĩ xem 8 năm nữa sẽ làm một cái sinh nhật to như thế nào rồi ngồi cười với nhau như hai kẻ ngớ ngẩn. Mẹ của con mua một đống vải rất lớn,rất đẹp,nói là muốn may cho con một chiếc váy đẹp nhất. Thật buồn cười phải không. Mặc dù cô ấy may đồ rất đẹp nhưng mà 8 năm nữa chứ có phải 8 ngày nữa đâu. Nhưng mà cô ấy cố chấp lắm ấy, ba nói thế nào cũng không nghe, lại còn bảo ba nhiều chuyện. Nhưng mà biết làm sao được, ba chính là yêu cái tính bướng bỉnh ấy của mẹ con. Thế rồi ba thấy mẹ ngày nào cũng tập trung vào may, cũng muốn tự mình làm cái gì đó cho con. Ba biết con thích mấy thứ đồ bằng bạc nhỏ nhỏ xinh xinh nên là đã làm một cái vòng tay, trên đó còn được khắc một hình hoa sen rất đẹp. Còn có nó không phải hoa sen bình thường đâu, đợi lúc đó ta sẽ nói cho con biết nó có ý nghĩ thế nào.
Ba không biết rằng 8 năm nữa liệu lá thư này còn được giữ lại không nhưng mà dù sao ba cũng hi vọng con có thể nhận được nó.
Tiểu Thất của ba 18 tuổi xinh đẹp như vậy chắc sẽ rất nhiều người theo đuổi đúng không. Nhưng Tiểu Thất à, dù con có lớn thế nào đi nữa, trưởng thành như nào đi nữa, làm gì hay yêu thương ai hãy luôn nhớ rằng ba mẹ luôn ở cạnh con lúc con cần. Và hơn nữa hãy luôn trân trọng những người quan tâm đến con nhé bởi vì đó là những món quà mà ông trời ban tặng cho chúng ta, cũng giống như ba mẹ trân trọng con vậy.Ba mẹ thật sự thật sự rất biết ơn ông trời vì đã mang con đến cho chúng ta, tiểu bảo bối.
Chúc mừng sinh nhật con.
Ba mẹ yêu con nhiều nhiều lắm."
Từng dòng chữ trên trang giấy cũ đánh thức những niềm vui, những hồi ức,những kỉ niệm và cả nỗi đau đã hằn sâu. Một giọt... hai giọt... từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má bé bỏng, nhẹ nhàng nhỏ xuống trang giấy trắng. Đã bao lâu rồi cô không khóc, lâu đến mức cô tưởng rằng nước mắt đã cạn khô. Tại sao. Tại sao ông trời không chiều lòng người,để cho ba mẹ có thể tận tay trao món quà này cho cô. Nhan Thất nắm chặt lá thư trong tay, úp mặt vào đầu gối, vòng hai tay ôm chặt mình để khỏi bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.
Vân Hàn đứng ngoài cửa,nhìn qua khe cửa thấy một bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn, nước mắt tuôn rơi mà lòng đau như cắt. Nhưng.. anh chỉ đứng đó, không bước vào bởi vì anh biết Nhan Thất trong trí nhớ của anh luôn là một cô bé mạnh mẽ kiên cường, luôn luôn không muốn để người khác thấy mình nhạy cảm yếu đuối....
( còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận