Trộm ngọc

 
Chương 41: Ràng buộc.
 
“Ghê tởm hơn nữa, không phải vẫn làm người cao trào phun nước sao, mẫu hậu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Đàn còn ở trong dư vị cao trào, không ngừng thở dốc. Nghe xong lời này, nàng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, ngược lại sinh ra một chút mất bình tĩnh.
 
“Tề Hằng.” Nàng gọi.
 
Độc Ngọc có hơi sửng sốt, Lý Đàn rất ít khi gọi hắn như vậy, bởi vì biết hắn không thích cái tên này.
 
Mẫu thân lấy cho hắn cái tên này, hy vọng hắn có thể giống như cỏ dại ở trong thâm cung ngoan cường mà sinh tồn, ẩn náu, hèn mọn chờ đợi, quyết không từ bỏ, cho đến ngày nào đó rốt cuộc có thể sống tốt vì chính mình.
 
Nhưng bà ấy lấy cái tên này cho Độc Ngọc, bản thân lại sớm buông tay rời đi, lúc ấy hắn mới 6-7 tuổi, nhìn mẫu thân triền miên trên giường bệnh, chỉ khóc rống lên đòi bà ấy ở bên mình.
 
Vì thế mẫu thân đã cố gắng chống đỡ, uống từng chén thuốc, chịu từng cây châm cứu.
 
Hắn có ấn tượng sâu sắc nhất với thời kỳ tối tăm kinh khủng kia, chính vào ban đêm mẫu thân khó chịu đến không ngủ được, từng tiếng rên rỉ mong manh, bất kể là hắn che lỗ tai lại như thế nào, vùi đầu vào gối, cũng không ngăn cách được, thậm chí trong mộng cũng sẽ xuất hiện.
 

Còn có một ngày mẫu thân mang theo thần sắc mang bệnh, dịu dàng gọi mình, “A Hằng, con phải sống tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Về sau, trải qua từng ngày từng ngày hắn càng hối hận, lúc ấy không nên ích kỷ như vậy, không nên kéo mẫu thân sống không bằng chết ở bên mình, đây là sai lầm hắn vĩnh viễn không bù đắp được.
 
Vào lần đầu tiên Lý Đàn nhìn thấy hắn, hỏi hắn, “Ngươi là Tề Hằng phải không?” Lúc ấy, hắn còn chưa đủ lớn để biết che giấu, bị nàng phát hiện sắc mặt, sau này nàng vẫn luôn gọi hắn là lão Ngũ lão Ngũ.
 
Lý Đàn đối với hắn, thực ra còn quan tâm hơn nàng tưởng nhiều.
 
Hắn trầm mặc, Lý Đàn mặc kệ hắn, tiếp tục nói: “Tề Hằng, nếu như ngươi chơi qua một lần là có thể buông tay, vậy tùy ngươi đi, da thịt mà thôi, ta không sao cả. Có điều, nếu như ngươi muốn xé bỏ giao dịch, thì cũng đừng hy vọng ta có thể tiếp tục giúp ngươi.”
 
Cuối cùng hắn rơi lệ.
 
Nếu như Lý Đàn nói hận hắn, vậy vừa lúc, chí ít hận là một loại tình cảm đủ mãnh liệt, khiến Lý Đàn không có lúc nào là không nghĩ đến hắn, nhớ hắn, đọc nát tên của hắn, hận đến mức không thể ngủ yên, ít nhất cuối cùng cũng giống như tình cảnh của hắn vậy.
 
Nhưng lần này nàng dùng giọng điệu tâm tàn ý lạnh, khiến hắn biết điều này không thể thực hiện được. Lý Đàn là người kiêu ngạo như vậy, mặc dù đến thời điểm này cũng không cầu xin tha thứ, mà là lạnh như băng biến tình hình này thành giao dịch và uy hiếp.
 
Nếu như nàng không muốn, cho dù có được thân thể nàng, Lý Đàn cũng tuyệt đối sẽ không vì thất thân gì đó mà có nửa phần khuất phục, chỉ đẩy nàng ra xa hơn, khiến hắn không bao giờ có thể có được trái tim nàng, hắn cùng nàng, thật sự mỗi người mỗi ngả.
 

Hắn lại làm chuyện tương tự khi còn nhỏ, nhiều năm như vậy, lại không hề có tiến bộ.
 
“Ta không thắng nổi nàng, Tàng Châu.” Hắn có chút luống cuống khép lại vạt áo gần như bị xé rách của Lý Đàn, cảm nhận được thân thể trong lớp quần áo bị tàn phá của Lý Đàn đang có sự run rẩy khó phát hiện, cuối cùng có một tia hối hận hiện lên.
 
Hắn cẩn thận đặt một nụ hôn trên mắt Lý Đàn.
 
Nụ hôn cuối cùng, trên vải trắng che mắt từ bên trong thấm ra một vệt nước đậm màu.
 
Sau hôm đó, hai điện gần như rơi vào hầm băng, không liên lạc nữa, ngay cả ngày thường thỉnh an sớm tối cũng bỏ bớt toàn bộ, Sướng Xuân Viên cảnh xuân càng đẹp, bầu không khí lại giống như rơi vào trời đông giá rét.
 
Lộ Hỉ công công chỉ cảm thấy đầu mình lung lay sắp đổ, tuy rằng Hoàng đế cả ngày bày ra dáng vẻ như thường, chỉ có người hầu hạ thân cận như Lộ Hỉ tất nhiên biết rõ, đuôi lông mày, khóe mắt của hắn đều ủ rũ.
 
Mấy ngày trước còn tốt đẹp, sau cái ngày rơi xuống nước ấy, Lộ Hỉ phát hiện bội hoàn (1) Hoàng đế đeo bên người đã nát, chiếc bội hoàn kia từ khi hắn hầu hạ đã ở đó, chỉ là treo ở trong áo trong, chưa từng bày ra ngoài.
 
(1) Kiểu ngọc bội đeo hình tròn để rỗng một vòng tròn nhỏ hơn ở giữa, thường làm bằng ngọc.
 
Hắn mơ hồ đoán được có quan hệ với Lý Đàn, cho nên lúc ấy sau khi phát hiện bị nát bèn nơm nớp lo sợ đi thỉnh tội, bẩm báo Hoàng đế chỉ có thể lấy kỹ xảo kim khảm ngọc cố gắng sửa cho tốt, không có cách nào khôi phục dáng vẻ ban đầu, Hoàng đế cũng chỉ im lặng mà nhìn chăm chú vào bội hoàn trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng buông một câu: “Nát thì nát đi.”
 

Lúc đó hắn còn tự ý suy đoán, đây là có được người thật rồi, bèn không cần thứ đồ vứt đi này để ký thác nữa, không ngờ vừa mới yên tĩnh mấy ngày đột nhiên trở mặt như vậy, hai vị tổ tông này bây giờ đến cùng là diễn vở gì đấy?
 
Độc Ngọc ngồi trước bàn, nhìn bội hoàn nát một nửa trong lòng bực mình không biết làm sao.
 
Bội hoàn đã vỡ, đã không thể đuổi theo quá khứ, từ ngày đó hắn đã không còn ý định buông tay nữa.
 
Trong đời hắn chuyện bừa bãi phóng túng không nhiều, sinh ra trong âm mưu quỷ kế, lớn lên trong thâm cung tối tăm, giấu tài, không thể muốn những gì mình muốn, không thể nói những điều muốn nói, đây mới là tình trạng bình thường.
 
Kia là đồ vật mà khi hắn còn nhỏ Lý Đàn tùy tiện ném cho hắn, hắn biết Lý Đàn cũng không để ý nhiều, thậm chí có khả năng còn không nhớ rõ việc này, giống như hắn đối với Lý Đàn mà nói, đơn giản là một nửa con nuôi, một đệ đệ có cũng được mà không có cũng chả sao.
 
Nhưng bất kể là hắn trân trọng yêu thương như thế nào, bội hoàn vẫn nát, nếu là ý trời, hắn vì cái gì mà không thể đi tranh, vì cái gì mà không thể đi đoạt, núi đao biển máu thế nào đều đã xông qua được, ngay cả ngôi vị Hoàng đế kia cũng là đạp xương cốt vô số người đi lên, hiện giờ hắn sớm đã không còn là trẻ con không có chút sức lực đánh trả như ngày xưa, ngay cả Lý Đàn hắn cũng có tự tin có thể loại bỏ cánh chim của nàng, cầm tù nàng trong những gì mình có, điều duy nhất ngăn cản hắn làm như vậy, đơn giản là chút thương tiếc vẫn còn đang giãy giụa mà thôi.
 
Nhưng hết lần này đến lần khác, chút thương tiếc này, chút trân trọng yêu thương này, đã trở thành ràng buộc trói lấy hắn vào thời điểm quan trọng.
 
Hắn lại nhớ đến ngày ấy, sau khi cao trào, Lý Đàn rõ ràng còn ở trong dư vị thở dốc, lại có thể lạnh nhạt, tàn nhẫn như vậy, thân thể dâm mĩ lời nói vô tình, hiện ra một loại mâu thuẫn mê người đầy dụ hoặc.
 
Hắn không muốn dừng tay, cho dù đến tình trạng này, hắn cũng sẽ không dừng tay.
 
Kinh thành.
 
Phong ba bởi hai đạo ý chỉ phía trước còn chưa bình ổn, hai vị Phật lớn đều không ở đây, miệng đời nhiều nữa cũng chỉ có thể truyền miệng bí mật, từng quyển sổ con giống như bông tuyết bay đến Sướng Xuân Viên, không đổi lại được một chút buông lỏng, ngược lại đổi được ba đạo sắc lệnh phát ra, thúc giục Tam Ti cần phải đẩy nhanh tốc độ phá án.
 

Người Tam Ti thẩm vấn sắp phủ kín sân, nhưng manh mối sáng tỏ, trước sau chỉnh lại năm sáu phần thẩm tra xử lý rồi xin chỉ thị của Hoàng đế phê duyệt, đều bị gửi trở về, cũng chỉ có hai chữ “Tra tiếp.”
 
Hình bộ Thượng thư, Đại Lý Tự Khanh, cùng Ngự Sử thẩm tra xử lý nhiều ngày, cuối cùng có chút suy ra ý tứ.
 
Tam Ti hội thẩm, lập tức phát sắc lệnh, bản án thẩm tra mấy lần đều bị trả về, đủ để thấy sự thận trọng của Hoàng đế đối với chuyện này. Nhưng toàn bộ những người có liên quan cốt lõi nhất đến vụ án rượu này vẫn luôn ở trong Viên, bọn họ xin chỉ thị thẩm vấn, sổ con cũng đều bị giữ lại không phát ra.
 
Xem ra ý trên mặt chính là trung tâm chuyện này không phải ở trên người mà là trên rượu.
 
Về phần sự thật như thế nào, chân tướng Hoàng đế muốn, mới là chân tướng thật sự, làm quan nhiều năm, đạo lý này bọn họ vẫn hiểu,
 
Vị thiếu niên này đăng cơ, tâm tư thâm trầm, ẩn giấu nhiều năm, đầu tiên là liên hợp hai bên tạo áp lực, điều Ung Quốc công, sửa lại quân chế, thế lực nội bộ quân đội tổ chức nhiều năm bị hủy chia năm xẻ bảy, tiếp nữa bức Lý Đàn lui về hậu cung, đánh một cái trở tay không kịp, ngay cả Thái sư đại nhân đứng đầu Tam Công dần dần già đi, thế lực lúc ẩn lúc hiện thất bại.
 
Bây giờ phía trên nói cái gì, vậy chính là cái đó.
 
Nhưng khiến người ta phát sầu chính là, rượu này chỉ biết là rượu phía vua cung cấp, năm vào cung, ghi chép nơi dâng lên đã bị xóa sạch, trong cung không có ghi chép, Quang Lộc Tự (2) cũng đều bị lật tung, không phát hiện ra điều gì cả. Đương nhiên, mấy vị đại nhân cũng không biết, rượu này vốn do Lý Đàn sáng tạo lung tung, tất nhiên không có bất kỳ ghi chép gì, có điều bị cố ý sắp xếp là rượu phía nhà vua cung cấp mà thôi. 
 
(2) Nơi chính thức phụ trách ẩm thực trong cung thời cổ đại. 
 
Cứ tiếp tục như vậy, sắc mặt Hoàng đế càng khó nhìn, ba vị đại nhân bèn đánh bạo bẩm tình hình thực tế lên, lúc này lại ngoài dự đoán không bị bác bỏ.
 
Cuối cùng màn kịch này vừa lên sàn, đây gần như là nghi vấn của tất cả chúng đại thần mấy ngày gần đây.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận