Trộm ngọc

 
Chương 39: Rắn độc.
 
Dần dần Độc Ngọc có chút không thỏa mãn, dọc theo khóe môi Lý Đàn, hôn qua cằm nàng, sau tai, lại theo cái cổ tinh tế một đường mút hôn xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vùi vào trong cổ áo của Lý Đàn, dùng chóp mũi vén khe hở của cổ áo, khẽ ngửi, vươn lưỡi, liếm láp làn da trên xương quai xanh.
 
Đầu lưỡi Độc Ngọc vừa vặn để trên mạch máu, cảm nhận được máu của Lý Đàn chảy xiết từng chút từng chút kịch liệt tựa khuyến khích, mặc kệ ngụy trang thế nào, thân thể luôn không lừa được người.
 
Âm thanh huyết mạch dâng lên giống như gõ một cái vào huyệt thái dương của Độc Ngọc, hắn đỏ mắt, động tác vội vàng, muốn xé mở y phục chướng mắt, đôi tay nắm lấy vạt áo dùng sức xé rách.
 
Hắn không có trình tự, ngay cả đai lưng cũng quên phải cởi trước, y phục cứ vậy quấn quýt nửa nới lỏng ra, chỉ dồn lại nửa đường, cũng không rơi xuống hoàn toàn.
 
Da thịt trắng nõn một khi lộ ra sẽ giống như máu tươi bị hổ sói ngửi thấy, không nếm hết được máu thịt tuyệt đối không bỏ qua. Độc Ngọc không chút do dự duỗi tay tiến vào áo trong, kéo cái yếm bên trong xuống, kéo theo làn sóng dập dờn dưới ánh mặt trời.
 
“Đừng…” Lý Đàn yếu ớt kêu lên đầy sợ hãi, âm thanh không có một chút sức lực nào, chỉ cảm thấy y phục bị kéo rời, trên người hơi lạnh, nàng không nhìn thấy nên đặc biệt không có cảm giác an toàn, không biết bản thân hiện giờ là tình trạng lúng túng cỡ nào, càng thêm run rẩy.
 

Sự cản trở mỏng manh như vậy căn bản không đủ ngăn cản bất kỳ sự tấn công nào.
 
Độc Ngọc bèn cắn bầu ngực nơi đầu sóng ngọn gió kia, dùng đầu lưỡi tận tình chống lấy, chui vào trong mắt nhỏ của đỉnh nhọn, từng chút cuốn lấy, mãi cho đến khi Lý Đàn không nhịn được bị tra tấn đến mức phải kêu thành tiếng, mới cười khẽ dùng hàm răng di cho nàng sự sung sướng, hàm răng hơi nghiền lấy, trên dưới nghiền ép đỉnh nhọn yếu ớt, lại đặc biệt dùng đầu răng nanh nghiền ép điểm nhỏ mềm mại trên ngực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Đàn không có cách nào phân tâm, toàn bộ tâm tư của nàng đều dùng để cắn chặt răng, không để phát ra tiếng rên rỉ khiến nàng xấu hổ nóng tai.
 
Độc Ngọc cảm nhận được nhụy anh đào nở rộ trong miệng mình, chậm rãi đứng thẳng lên, trở nên có hơi cứng, bèn nhẹ nhàng thả ra, muốn nhìn một chút xem nó biến thành dáng vẻ gì.
 
Hắn nhìn đỉnh nhọn kia dính nước bọt của hắn bị hắn cắn đến đỏ lên, ướt át, nhiễm ánh nước dâm mĩ, hiện giờ như vậy, nếu như mặc yếm vào nhất định hai điểm nhỏ sẽ nhô lên.
 
Hắn tưởng tượng ngày thường Lý Đàn ngồi ngay ngắn, bên ngoài khoác trên mình cát phục Thái hậu vai cao khổ rộng, bên trong lại là thân mình một nữ nhân, đỉnh nhọn dựng đứng, đến mức bên áo trong cũng nhô ra hai điểm, dưới thân nóng ướt, để lại sự ướt át trên bảo tọa của Thái hậu, tưởng tượng đến hình ảnh này, máu nóng xông thẳng lên đầu, hạ thân hắn đã cao ngất.
 
Hắn muốn cơ thể này động tình vì hắn, vì hắn mà trở nên phóng đãng, vì hắn mà sa đọa đến dục vọng, dáng vẻ này hắn thật sự hài lòng, như khen thưởng một lần nữa ngậm vào, sủng ái lấy hai viên đồ chơi nho nhỏ kia.
 
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lý Đàn điểm một tầng hồng phấn, vừa bị mép vải trắng bao trùm, nàng không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ khàn khàn, bị Độc Ngọc phát hiện, hắn ngồi dậy, nặng nề cười, hỏi: “Thoải mái sao?”
 
Sao Lý Đàn có thể trả lời câu hỏi khốn nạn như vậy, nàng giơ tay lên muốn đánh, nhưng hôm nay nàng không nhìn thấy, nào có đánh trúng được, tay còn ở giữa không trung đã bị bắt được.  

 
“Móng vuốt mèo hoang cũng đủ lợi hại, là không đủ thoải mái sao, Tàng Châu, nói cho ta biết như thế nào mới có thể làm nàng cao trào, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
 
Hắn làm vẻ tựa như muốn nghe Lý Đàn dạy bảo con trẻ, sai lầm thế này khiến Lý Đàn càng cảm thấy nhục nhã, nàng liều mạng tìm kiếm thứ gì đó có thể chặn cái miệng chỉ biết nói lời vô liêm sỉ này, Độc Ngọc cũng không ngăn cản, ngược lại để mặc nàng.
 
Hắn có tính toán khác, chờ sau khi Lý Đàn lấy tay che miệng hắn, vươn đầu lưỡi liếm láp lòng bàn tay Lý Đàn, Lý Đàn không có phòng bị lập tức bị làm cho vô cùng ngứa ngáy, lộ ra một tiếng “Ưm” ngắn ngủi, đổi lại được khóe môi cong lên hài lòng của Độc Ngọc, tựa như phần thưởng tiếp tục liếm nàng.
 
Lúc này Lý Đàn mới phát hiện đã tính sai, vội vàng muốn rút lui, nhưng nào dễ dàng như vậy, sớm đã bị bắt được thủ đoạn, tay bị nắm chặt trên cằm Độc Ngọc, dời cũng không dời được.
 
Như này còn chưa đủ, Độc Ngọc còn đem đầu lưỡi chọc vào khe hở giữa ngón tay Lý Đàn, theo phản xạ Lý Đàn nắm chặt ngón tay, nhưng ngón tay chỉ kẹp chặt chỗ mềm mại nóng ướt kia hơn, thậm chí Độc Ngọc còn cố ý thong thả mà dùng đầu lưỡi thọc vào rút ra, bắt chước động tác gậy thịt ra vào, dâm loạn đôi tay như ngọc của nàng.
 
Mặc dù Lý Đàn không nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra Độc Ngọc ngậm cười đùa giỡn ngón tay nàng như thế nào, nàng không thắng nổi trò đùa như vậy, nức nở thành tiếng, lại bị Độc Ngọc xuyên tạc: “Không đủ sao?”
 
Vừa nói hắn vừa duỗi tay đùa giỡn bầu ngực, cố ý để phần ngực tràn ra trong khe hở ngón tay, bàn tay lớn dùng sức nắm chặt, thịt ngực tràn ra đỉnh nhọn vểnh lên, nhẹ buông tay, đỉnh nhọn kia bèn cọ xát qua ngón tay, rồi một lần nữa trở về trong lòng bàn tay.
 
Lý Đàn không nhìn thấy, bị vây trong bóng tối, ngược lại xúc giác bổ khuyết càng trở nên nhanh nhạy hơn, mỗi một chút động tác của Độc Ngọc, mỗi một chút đùa giỡn, đều phóng đại ngàn lần vạn lần ở trong đầu nàng.
 

Nàng có thể cảm nhận được tay Độc Ngọc du hành trên người nàng như thế nào, đùa giỡn cảm xúc của nàng như thế nào, khiến nàng gần kề sự sụp đổ ra sao.
 
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng giữa trưa chiếu vào từ bệ cửa sổ.
 
Dải lụa che mắt của Lý Đàn đã có chút lỏng lẻo, Độc Ngọc cắn đầu vú của nàng, khiến nàng không nhịn được giãy giụa trong khoảng trống, ánh sáng kia vừa vặn xuyên qua khe hở của dải lụa che mắt tiến vào, đánh thẳng vào mắt.
 
Lúc này Lý Đàn bị kích thích kêu lên, nàng nghe thấy được tiếng rên rỉ của mình.
 
Quyến rũ như vậy, mềm mại như vậy, yếu ớt như vậy không chịu nổi một kích, chờ đợi người trên thân ban vui sướng cho nàng.
 
Nàng ngây ngẩn cả người, sau đó cắn chặt môi, cắn đến sắp rỉ máu.
 
Còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ mất đi sự khống chế của chính mình, duy chỉ có điểm này, Lý Đàn tuyệt đối không thể tiếp nhận.
 
Nàng giống như từ trong mê man tỉnh táo lại, cũng bắt đầu giãy giụa, Độc Ngọc chỉ coi là nàng đã nghiện còn ngại, ngã trên người nàng, ngăn cản tất cả động tác của nàng.
 
Lý Đàn nỉ non nói, “Dừng lại, dừng lại!” Nàng không ngừng lặp lại, âm thanh càng lúc càng lớn.
 
Nhưng Độc Ngọc không dừng được nữa, hiện giờ thân thể này đang bày tất cả ra trước mặt, đều khiến hắn như người nghiện nha phiến đang trong giai đoạn nguy kịch, hắn đã nghiện, làm sao có thể dừng lại.
 

Âm thanh Lý Đàn run rẩy, “Đừng làm loại chuyện ghê tởm này.”
 
Độc Ngọc ngây ngẩn cả người, dừng lại tất cả động tác.
 
Ghê tởm, ghê tởm? Tất cả điều này đối mới hắn mà nói đều là ảo ảnh tốt đẹp, nhưng với nàng chỉ một câu ghê tởm nhẹ nhàng?
 
Lý Đàn nghe thấy xung quanh mình yên tĩnh lạ thường, mặc dù không nhìn thấy nhưng nàng cũng biết giờ phút này trên mặt Độc Ngọc là biểu cảm tổn thương như thế nào.  
 
Xem đi, nàng đã sớm biết, mặc dù nàng coi như nửa người tàn, mặc dù nàng bị cầm tù ở trong ngực hắn, mặc dù nàng không có một chút sức lực phản kháng nào, nhưng nàng vẫn có thể dễ như trở bàn tay như cũ tổn thương đến hắn.
 
Nàng nói được làm được.
 
Nữ nhân như nàng còn máu lạnh hơn cả rắn độc, ngay cả chính mình cũng chán ghét.
 
Nhưng nếu làm rắn độc thì có thể bảo vệ tốt trái tim, ngàn lần vạn lần nàng cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.
 
Nhưng nghĩ đến nàng đóng băng chính mình lâu lắm rồi, không đoán được có lẽ là trái tim của Độc Ngọc nóng hơn của máu của nàng quá nhiều, mặc dù dội nước đá lên như vậy, cũng chưa hoàn toàn dập tắt được.
 
“Ghê tởm? Vậy ta sẽ cho nàng biết, thế nào là ghê tởm.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận