Tác giả: Hứa Thừa Nguyệt
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Xuyên Không, Truyện Sủng
Nguồn: truchienthanhbang.wordpress.com
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 28
Tần suất cập nhật: 8 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, sủng văn, xuyên về lịch sử, nữ chủ, 1vs1, HE
Bối cảnh: thế giới tưởng tượng, nhiều sáng tạo chưa khảo chứng, có nghi vấn mong hữu hảo đưa ra
Độ dài: 94 chương + 6PN
Số chữ: 409,307
Edit & Beta: Pianvy Kim
Bìa: jjwxc x Pianvy Kim
Văn án
Kim Vân nội vệ tả thống Hạ Uyên vì một trận ác chiến mà trọng thương, một phần ký ức cũng bị mất theo. Trong lúc phục hồi, mọi người xung quanh đều lần lượt báo cho hắn một tin kinh khủng.
Hắn cùng Nhị cô nương Tín vương phủ một chữ cũng không biết, thật sự là một cặp? Hơn nữa chính hắn là ngươi không biết liêm sỉ theo đuổi người ta đến nửa năm, lại còn ẩu đả với tình địch?
Hạ Uyên nghe đến mức lỗ tai đóng kén, sống chết vẫn không thể nhớ nổi cái ký ức phong lưu như vậy.
Hắn mặt không cảm xúc đứng trên tường thành, nhìn Triệu Kiều văn dốt võ nát, vô chí tiến thủ đang hăng say kể chuyện.
Cho hỏi, ta thích cô ta ở chỗ nào vậy?
Về sau…
Hạ Uyên: “Mỗi lần nghĩ tới, ta lại muốn khóc.”
❤ Đây là câu chuyện về một anh chàng quên mất người trong lòng, về sau không ngừng tự vả ❤
Văn án “giả-bộ-nghiêm-túc“
Một người là ngự tiền kiêu tướng, nề nếp trang nghiêm
Một người là tôn thất quý nữ, bất cần thế sự
Tất cả mọi người đều nói, ông trời không tác thành cho bọn họ
Hạ Uyên: “Trời không làm thì ta làm.”
Thêm mẩu chuyện nho nhỏ
Hạ Uyên trọng thương tỉnh lại, mờ mịt nhìn cô nương trước mặt: “Nhị cô nương đa lễ.”
Triệu Kiều sửng sốt, tưởng hắn đang nói đùa: “Chàng với ta vốn đã “phi lễ” từ lâu, ta thăm chàng một chút, sao phải gọi là “đa lễ”?”
Hạ Uyên lạnh lùng đáp: “Nhị cô nương nói năng cẩn thận, chúng ta không quen.”
Về sau…
Triệu Kiều nhìn người đang dồn mình vào góc tường, cười lạnh: “Hạ đại nhân cẩn thận, chúng ta không quen.”
Ngón tay dài của hắn đỡ trán: “Chỗ này của ta không có nàng.”
Lại chỉ chỉ vào tim: “Nhưng mà, nơi này thì có.”
Cho dù đã lãng quên, mũi chân hắn cũng sẽ không nhịn được mà đi về phía nàng. Bởi vì, nàng – chính là người trong lòng hắn.
Tác giả : Hứa Thừa Nguyệt
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Xuyên Không, Truyện Sủng
Nguồn: truchienthanhbang.wordpress.com
Trạng thái: Đang ra
Số chương: 28
Tần suất cập nhật: 8 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
Thể loại: nguyên sang, ngôn tình, sủng văn, xuyên về lịch sử, nữ chủ, 1vs1, HE
Bối cảnh: thế giới tưởng tượng, nhiều sáng tạo chưa khảo chứng, có nghi vấn mong hữu hảo đưa ra
Độ dài: 94 chương + 6PN
Số chữ: 409,307
Edit & Beta: Pianvy Kim
Bìa: jjwxc x Pianvy Kim
Văn án
Kim Vân nội vệ tả thống... lĩnh Hạ Uyên vì một trận ác chiến mà trọng thương, một phần ký ức cũng bị mất theo. Trong lúc phục hồi, mọi người xung quanh đều lần lượt báo cho hắn một tin kinh khủng.
Hắn cùng Nhị cô nương Tín vương phủ một chữ cũng không biết, thật sự là một cặp? Hơn nữa chính hắn là ngươi không biết liêm sỉ theo đuổi người ta đến nửa năm, lại còn ẩu đả với tình địch?
Hạ Uyên nghe đến mức lỗ tai đóng kén, sống chết vẫn không thể nhớ nổi cái ký ức phong lưu như vậy.
Hắn mặt không cảm xúc đứng trên tường thành, nhìn Triệu Kiều văn dốt võ nát, vô chí tiến thủ đang hăng say kể chuyện.
Cho hỏi, ta thích cô ta ở chỗ nào vậy?
Về sau…
Hạ Uyên: “Mỗi lần nghĩ tới, ta lại muốn khóc.”
❤ Đây là câu chuyện về một anh chàng quên mất người trong lòng, về sau không ngừng tự vả ❤
Văn án “giả-bộ-nghiêm-túc“
Một người là ngự tiền kiêu tướng, nề nếp trang nghiêm
Một người là tôn thất quý nữ, bất cần thế sự
Tất cả mọi người đều nói, ông trời không tác thành cho bọn họ
Hạ Uyên: “Trời không làm thì ta làm.”
Thêm mẩu chuyện nho nhỏ
Hạ Uyên trọng thương tỉnh lại, mờ mịt nhìn cô nương trước mặt: “Nhị cô nương đa lễ.”
Triệu Kiều sửng sốt, tưởng hắn đang nói đùa: “Chàng với ta vốn đã “phi lễ” từ lâu, ta thăm chàng một chút, sao phải gọi là “đa lễ”?”
Hạ Uyên lạnh lùng đáp: “Nhị cô nương nói năng cẩn thận, chúng ta không quen.”
Về sau…
Triệu Kiều nhìn người đang dồn mình vào góc tường, cười lạnh: “Hạ đại nhân cẩn thận, chúng ta không quen.”
Ngón tay dài của hắn đỡ trán: “Chỗ này của ta không có nàng.”
Lại chỉ chỉ vào tim: “Nhưng mà, nơi này thì có.”
Cho dù đã lãng quên, mũi chân hắn cũng sẽ không nhịn được mà đi về phía nàng. Bởi vì, nàng – chính là người trong lòng hắn.