Trói Buộc Trái Tim Xin Hãy Yêu Anh! FULL


Tối hôm ấy,
Cả ngày hôm nay, Ngôn Thần đều dành toàn bộ thời gian của mình ở bên cạnh Diệp Hoan chờ cô tỉnh dậy.

Vết thương ở bụng của anh không hiểu sao đã chẳng còn đau nữa nhưng tim anh lại đau như muốn vỡ vụn vì đợi mãi mà chưa thấy Diệp Hoan tỉnh lại.
"Diệp Hoan, em đừng làm tôi sợ, em mau tỉnh lại đi!"
Ngôn Thần vừa lẩm bẩm vừa nắm chặt lấy tay của Diệp Hoan.

Diệp Hoan vẫn nằm bất động như thế, ngay cả chút động thái nhỏ nhất cũng không có.

Nếu cô cứ nằm mãi thế này thì anh sẽ chết mất, thực sự chết mất!
Rầm!!!
"Ngôn Thần, sao con dám nhốt người của ta lại?"
Đột nhiên lúc đó, Dương sư phụ đạp cửa xông vào trong phòng của Diệp Hoan mà không hề báo trước.

Ông ấy đang vô cùng giận dữ, thật là không ngờ Ngôn Thần lại có thể vì một người phụ nữ mà xuống tay với vệ sĩ của ông ta.
"Ngôn Thần, con có nghe ta nói gì không hả?"
Đến câu hỏi thứ hai của Dương sư phụ, Ngôn Thần mới bất giác liếc mắt nhìn sang phía ông ấy.

Anh vẫn ngồi thẫn thờ bên cạnh Diệp Hoan, chỉ là ánh mắt của anh đã không còn chăm chú dành cho một mình cô nữa thôi.
"Sư phụ, chắc người cũng đã biết tại sao con lại làm vậy, thế thì người còn tới đây để hỏi làm gì nữa?"
"Con đúng là to gan lớn mật, ngay cả người của ta cũng giám giết và nhốt.

Ngôn Thần, con đang công khai đối đầu với ta chỉ vì đứa con gái này đúng không?"
Ngôn Thần vẫn tôn trọng Dương sư phụ nhưng ông ấy lại không tôn trọng người phụ nữ của anh, còn nhẫn tâm đánh cô tới thừa sống thiếu chết.

Anh vô thức khép đôi mắt lại, hai bên lông mày khẽ nhíu xuống, miệng mấp máy nói ra một câu tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác phải tức điên:

"Người không tôn trọng Diệp Hoan và con, thì sao khiến con phục người? Đối đầu với người sao? Nếu được, con cũng không ngại làm chuyện đó!"
Dương sư phụ trợn trừng mắt nhìn về phía Ngôn Thần.

Đứa bé ngày nào luôn bám theo ông ấy xin ông ấy thứ lỗi mỗi khi mình phạm sai lầm nay đã đủ lông đủ cánh, đủ cả dũng khí để nói muốn đối đầu với ông ấy.

Ngôn Thần lớn lên đương nhiên sẽ khác hồi nhỏ nhưng sao anh có thể thay đổi cả tính tình như vậy.
"Được, Ngôn Thần, con đủ lông đủ cánh rồi thì bắt đầu ngang ngược có phải không? Nếu con đã nói ông già này không tôn trọng con thì ta sẽ cho con biết thế nào mới là không tôn trọng, không nể nang gì cả."
Dứt lời, Dương sư phục tức giận phất tay áo ra khỏi phòng của Diệp Hoan.

Cả đời Dương Tiễn trung thành với tổ chức, một lòng chỉ muốn bảo vệ và rèn giũa Ngôn Thần lên người, thế nhưng hôm nay ông lại bị chính đứa trẻ mà hơn 20 năm ông có công dưỡng dục quay lưng lại với mình.
Dương sư phụ đi rồi, tâm trạng của Ngôn Thần cũng không tốt lên là mấy.

Thực lòng mà nói thì Ngôn Thần chẳng muốn đối đầu với Dương sư phụ vì anh luôn coi trọng ông ấy, nhưng Dương sư phụ cứ muốn ép anh thế này thì anh cũng chẳng còn cách nào khác.
"Diệp Hoan, tôi sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em nữa đâu, kể cả người đó có là Dương sư phụ, tôi cũng nhất định không để ông ấy làm hại tới em."

Vài ngày sau,
Tại dinh thự Hắc Long.
Chẳng biết Long Hà Dực có tin vui gì mà sáng sớm ngày ra, hắn đã cho gọi Lăng Việt tới dinh thự.

Người của Lăng Việt vẫn chưa tìm thấy chỗ cất giấu Phượng Ấn, nhưng tại sao Long Hà Dực lại vui tới vậy? Chẳng lẽ có chuyện gì lớn còn đại trọng hơn việc tìm Phượng Ấn khiến hắn vui nữa sao?
"Long đại chủ, hôm nay anh gọi tôi tới đây có chuyện gì không?"
Nghe thấy giọng của Lăng Việt, Long Hà Dực liền an nhàn ngồi vắt chân trên ghế sofa.

Hắn ta đập mạnh hai tay vào nhau, sau đó thì cười:
"Cậu có biết ta vừa nhận được tin gì không?"
"Anh nhận được tin gì?"

"Đó là những tổ chức buôn bán vũ khí đã ngừng cung cấp hàng hóa cho bên Phượng Hoàng Lửa."
Lăng Việt khẽ nhếch mày ngạc nhiên, anh ta thấy tin này chẳng có gì là đại trọng cả.
"Tôi thật sự không hiểu ý của Long đại chủ."
"Cậu đúng là ngốc! Đã là người trong giới xã hội đen thì vũ khí chính là thứ tối thiểu.

Nếu Phượng Hoàng Lửa không còn vũ khí, điều đó chứng minh bọn chúng đang yếu dần đi rồi…"
Lăng Việt há hốc miệng kinh ngạc, sau đó thì gật đầu tấm tắc.

Đúng là lời Long Hà Dực nói rất có lý nhưng Lăng Việt vẫn chưa hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.
"Nhưng chẳng phải anh từng nói với tôi bên tổ chức đó vẫn thường xuyên cung cấp vũ khí cho Phượng Hoàng Lửa sao? Vậy thì tại sao họ lại ngừng cung cấp? Chẳng lẽ bên Phượng Hoàng Lửa đang xảy ra chuyện gì đó à?"
Long Hà Dực bất ngờ đứng bật dậy.

Hắn chỉ tay về phía Lăng Việt rồi gật đầu:
"Nói chuẩn lắm! Chính xác là đã có chuyện lớn xảy ra ở bên đó.

Nhưng mà… tôi cá là khi cậu nghe xong sẽ còn bất ngờ hơn cả tôi."
Lăng Việt ngơ ngác nhìn Long Hà Dực, nhìn điệu bộ này của anh ta chắc là đang tò mò lắm rồi.

Long Hà Dực cũng không muốn kéo dài thời gian nữa, hắn nói:
"Tôi nghe nói Ngôn Thần 5 năm trước có nhiệm vụ ám sát một gia tộc.

Thế là chẳng may con gái may mắn còn sống của gia tộc đó lại là Diệp Hoan - người Ngôn Thần đang yêu bây giờ.

Mấy hôm trước Diệp Hoan đã tự đâm Ngôn Thần một nhát dao, vì chuyện đó mà Dương Tiễn nhốt cô ta vào trong Phượng Lao, bắt chịu cực hình!"

"Cái gì? Cực hình?" Lăng Việt sốt sắng.
"Không sai! Đến khi Ngôn Thần biết chuyện, anh ta đã lập tức chạy về cứu Diệp Hoan, đồng nghĩa với việc đối đầu với Dương Tiễn.

Chậc… thế là mâu thuẫn nội bộ của Phượng Hoàng Lửa bắt đầu từ đó, đúng là một chuyện đáng kinh ngạc!"
Lăng Việt không cần biết nội bộ trong Phượng Hoàng Lửa đang căng thẳng thế nào, mà điều anh ta lo lắng và quan tâm nhất lúc này chính là tình hình của Diệp Hoan.

Lăng Việt từng bị nhốt trong Phượng Lao, cực hình ở đó anh ta cũng từng nếm trải, sự đau đớn như muốn chết đi như vậy thì một cô gái nhỏ bé như Diệp Hoan sao chịu được?
"Không được, tôi phải đi cứu Diệp Hoan."
Trong thoáng chốc, Lăng Việt không điều khiển được hành vi mà bị mất kiểm soát.

Thấy thế, Long Hà Dực liền vội vàng ngăn lại:
"Ấy, cậu không cần lo, Diệp Hoan đã được Ngôn Thần cứu ra rồi! Cô ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, còn về phần cậu, tôi nghĩ cậu vẫn nên chú tâm vào việc tìm Phượng Ấn vẫn hơn đấy!"
Nếu Diệp Hoan đã được cứu thì Lăng Việt cũng yên tâm phần nào.

Ngôn Thần yêu Diệp Hoan nhiều như vậy, chắc anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì bất trắc đâu.
Nỗi lo lắng trong lòng Lăng Việt dần tan biến, anh ta bình tĩnh trở lại, tiếp tục ra sức tìm Phượng Ấn cho Long Hà Dực.
[…]
Tại dinh thự Phượng Hoàng, 19 giờ tối.
Vì mải mê chăm sóc cho Diệp Hoan mà Ngôn Thần bỏ bê việc của tổ chức.

Anh chẳng thèm để ý đến những chuyện đang diễn ra hàng ngày của Phượng Hoàng Lửa mà chỉ một mực chăm chú vào Diệp Hoan.
Hôm nay anh cũng thúc trực ở bên cạnh cô, không rời cô nửa bước.

Vì mệt quá nên anh đã gục mặt bên giường của cô chợp mắt một lát.

Lúc Ngôn Thần đã ngủ say giấc, Diệp Hoan bỗng có chút phản ứng, đầu tiên cô cử động ngón tay tay sau đó thì hai mắt khẽ mở ra.
Ngủ trong một thời gian dài như vậy, cơ thể của cô rất yếu nên hàng ngày Ngôn Thần vẫn cho người truyền vitamin vào người của cô.

Diệp Hoan vốn tưởng mình đã chết, nhưng sau khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này cô mới nhận ra mình vẫn còn sống.
"Đây là… mình… mình vẫn còn sống ư?"

Diệp Hoan mệt mỏi gắng gượng ngồi dậy, ngay lập tức, điều đập vào mắt cô đầu tiên chính là Ngôn Thần.

Anh đang say giấc ở bên cạnh giường của cô, trông vừa nhàn hạ vừa đáng thương.
"Là Ngôn Thần đã cứu mình sao? Anh ấy đã cứu mình khỏi Phượng Lao rồi… băng bó vết thương cho mình?"
Diệp Hoan vừa lẩm bẩm đoán mò vừa dơ hai tay ra đằng trước.

Nhìn những vết thương được băng bó cẩn thận, cô cứ nghĩ là Ngôn Thần đã làm.
Lát sau, Ngôn Thần vô thức tỉnh dậy, đôi mắt lim dim vẫn chưa nhìn rõ được gì.

Đến khi bóng hình mờ mờ của Diệp Hoan hiện ra trước mắt, Ngôn Thần mới thức thời mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào cô.

Chắc anh không nằm mơ đó chứ? Diệp Hoan đã tỉnh dậy rồi này!
"Diệp Hoan, em tỉnh rồi ư? Thật may quá!"
Không chần chừ gì hết, Ngôn Thần liền lập tức nhổm người dậy ôm chầm lấy Diệp Hoan.

Người của Diệp Hoan đã gầy đi chút ít nhưng không sao, ôm vẫn rất thích!
Diệp Hoan tựa má vào bờ vai của Ngôn Thần, cái cảm giác ấm áp quen thuộc này sao khiến cô nhớ đến vậy.

Cô vẫn bị cái ôm này mê hoặc, nhất thời chỉ biết ngồi im mặc cho anh ôm.
"Ngôn Thần, anh vẫn chưa chết sao?"
Vừa mới tỉnh dậy, Diệp Hoan đã hỏi anh một câu hỏi nhạy cảm như thế rồi.

Tuy anh không vui cho lắm nhưng vẫn vui vẻ trả lời cô:
"Tôi vẫn chưa chết, chắc là em… thất vọng lắm nhỉ?"
Diệp Hoan khẽ gật đầu.
Hành động phũ phàng ấy của Diệp Hoan đã khiến trái tim Ngôn Thần như tan vỡ.

Sắc mặt anh trùng xuống, vội quay mặt đi để lẩn tránh cô, anh nói:
"Vậy em còn muốn đâm tôi nữa không? Nếu vẫn muốn thì ra tay đi, tôi nguyện để cho em đâm thêm vài nhát nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận