Trở về năm tháng bố tôi chơi bóng rổ

"Hứa Thanh Không, cậu thích không?"
 
Hứa Thanh Không điền thông tin cá nhân cơ bản lên tờ đơn xin gia nhập.
 
Các thành viên đứng nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những đường cơ bắp trên cánh tay anh săn chắc, gò má sắc sảo, mấy sợi tóc mái loà xoà rủ xuống trán khiến anh toát ra khí chất lạnh lùng khó gần.
 
"Sao cậu ta lại tới đây vậy?"
 
"Không biết."
 
...
 
Mọi người châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.
 
Hứa Thanh Không cũng được coi như là một nhân vật trong truyền thuyết của trường. Tên anh xuất hiện trong rất nhiều thông báo tin vui về việc trường đoạt giải thưởng lớn.
 
Anh không chỉ có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng mà người bình thường khó sánh được, nhận cúp và giải thưởng đến mỏi cả tay mà còn lạnh lùng khó đoán nữa nên không có bạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người cũng không hiểu biết nhiều về tính cách của người này.
 
Chàng thiếu niên không để ý đến ánh mắt săm soi đầy hàm ý của những người chung quanh. Anh điền đơn đăng ký nộp cho ban hậu cần rồi đứng chờ bài kiểm tra của Hạ Trầm Quang.
 
Hạ Trầm Quang vừa bị nhục nhã xong nên bây giờ có hơi uể oải. Thấy Hứa Thanh Không tới kiểm tra, anh ấy thuận miệng hỏi một câu: "Cậu biết chơi bóng rổ hả?"
 
Hứa Thanh Không: "Biết một chút."
 
"Biết một chút thì không được đâu, mặc dù chúng tôi không phải dân chuyên nghiệp nhưng cũng không phải là nơi mà tay mơ có thể vào."
 
Tiêu Ngật đứng một bên cố gắng chọt Hạ Trầm Quang: "Con mẹ nó người ta nói một chút là đang khiêm tốn thôi! Người ta là tay to đấy! Tay to có tiếng có miếng!"

 
Hạ Trầm Quang nhíu mày: "Sao cậu biết?"
 
Tiêu Ngật: "Trước đây tôi từng thấy cậu ta chơi bóng rồi. Tỷ lệ trúng rổ của cậu ta cực kỳ cao, ngay cả cậu cũng chưa chắc đã làm được."
 
"Thật hay giả vậy?" Hạ Trầm Quang không tin lắm: "Có lố đến vậy không?"
 
"Thật, lừa cậu thì tôi là con chó."
 
Hạ Trầm Quang quay sang nhìn Hứa Thanh Không: "Tôi biết cậu, nghe nói chỗ này của cậu..."
 
Anh ấy chỉ chỉ đầu mình: "Giờ cậu chơi có sao không?"
 
Hứa Thanh Không: "Bây giờ tôi rất bình thường."
 
"Rất bình thường thì sao Chu Lực lại nghỉ học chứ?"
 
Có rất nhiều người biết chuyện đó. Chu Lực tới nhà Hứa Thanh Không về bị dọa sợ đến nỗi phải nghỉ học vào bệnh viện. Có điều chẳng ai biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cả.
 
Tin nhảm lan truyền cực kỳ đa dạng, thậm chí còn có người nói nhà Hứa Thanh Không có ma quỷ lộng hành, bản thân Hứa Thanh Không cũng bị ma nhập nữa.
 
Nhờ vậy mà không còn ai dám chọc đến anh. Tất cả mọi người đều chỉ ước gì có thể tránh anh càng xa càng tốt.
 
Chỉ có Hạ Kinh Thiền là không sợ, thấy anh tới còn thoải mái giơ tay lên vui vẻ chào hỏi nữa.
 
Thấy cô, khóe miệng Hứa Thanh Không hơi cong lên.
 
Hạ Trầm Quang lại hỏi: "Hẳn là cậu biết trường chúng ta có hai đội bóng rổ nhỉ? Một đội là của trường, một đội là đội chúng tôi. Ý tôi muốn hỏi là sao cậu không qua bên đội kia? Bọn họ chuyên nghiệp hơn chúng tôi mà."
 
Hứa Thanh Không còn chưa kịp trả lời, tiếng phỉ nhổ nội tâm nhưng lại bô bô ra khỏi miệng của Tiêu Ngật đã vang lên trước: "Người nào đến xin vào cậu cũng phải hỏi câu này cho bằng được. Tự ti đến nỗi này luôn á?"
 
Hạ Trầm Quang híp mắt quay đầu lại: "Ông đây thích hỏi đấy, cậu làm gì được ông?"

 
Hứa Thanh Không thành thật trả lời: "Tôi và Trần Phi có thù oán với nhau. Cậu ta nói rằng thấy tôi lần nào sẽ đánh lần đó."
 
"Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng đội." Lúc này Hạ Trầm Quang đã khá hài lòng về Hứa Thanh Không rồi: "Có điều quy trình thì vẫn phải tuân thủ. Nào, qua đấu solo một trận đi."
 
Hứa Thanh Không im lặng gật đầu rồi di chuyển bóng đi vào sân. Hạ Trầm Quang chắn trước mặt anh.
 
Hạ Kinh Thiền hưng phấn đứng xem hai người đánh với nhau.
 
Sinh thời có thể thấy được cảnh tượng ba và Hứa Thanh Không đối chiến, lần sống lại này của cô không uổng rồi!
 
Mọi người tưởng rằng thiên tài bóng rổ Hứa Thanh Không sẽ áp chế Hạ Trầm Quang một cách tàn bạo, đánh cho anh ấy không còn sức chuyển mình, chỉ có thể luôn miệng xin tha, chỉ là sự thật lại không phải vậy.
 
Thế tấn công của Hứa Thanh Không rất hung hăng, đánh rất nhanh và mạnh, di chuyển cũng rất mượt mà nhưng vẫn nhìn ra được anh đang đánh bóng theo bản năng chứ không có chút kỹ thuật nào đáng nói.
 
Hạ Trầm Quang cũng không phải người dễ chọc. Anh ấy hơn ở chỗ có kỹ thuật tốt, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.
 
Trong trận đấu solo, ngay cả cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã có thể thắng được anh ấy.
 
Hai người đánh qua đánh lại rất lâu, người xem cũng cực kỳ thoải mái.
 
Hạ Trầm Quang dùng sức bật nhảy lên nhanh như chớp đẩy Hứa Thanh Không ngã xuống bảng bóng rổ.
 
Hạ Trầm Quang thắng nhưng anh ấy không hề nhẹ nhàng chút nào, thậm chí còn có thể nói là cố lắm mới thắng được.
 
Anh ấy nhìn thiếu niên bị đụng té dưới đất, nụ cười trên mặt đã biến mất, hoàn toàn không còn dáng vẻ ung dung thoải mái vừa cười vừa nói lúc giải quyết các đối thủ trước nữa.
 
Thằng nhóc này... Cũng được đấy chứ!
 
Hứa Thanh Không ngồi dưới đất, cơ chế tự bảo vệ bản thân tự kích hoạt khiến cơn tức sôi trào trong lòng anh.
 

Con ngươi đen nhánh chợt ánh lên vẻ u ám. Anh siết chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng hết sức khống chế tâm trạng của mình.
 
Hạ Trầm Quang không hề cảm nhận được nguy hiểm. Anh ấy đập bóng rồi đi tới gần ném bóng vào rổ, không ngờ Hứa Thanh Không lại chợt vọt lên như sói, đè anh ấy xuống rồi giơ cao nắm đấm lên.
 
Hạ Kinh Thiền là người phản ứng nhanh nhất. Cô vội chạy tới bảo vệ Hạ Trầm Quang: "Đừng làm ông ấy bị thương!"
 
Nắm đấm đã hạ xuống được nửa chừng chợt khựng lại. Hứa Thanh Không nín thở mất mấy giây rồi bị nỗi sợ hãi bao phủ.
 
Suýt nữa làm cô bị thương rồi...
 
Lúc này, mấy thiếu niên ngoài sân cũng ùa lên bảo vệ Hạ Trầm Quang và đẩy Hứa Thanh Không ra ngoài...
 
"Cậu có ý gì hả?!"
 
"Thua bóng nên đánh người à?!"
 
"Chưa thấy ai cay cú như vậy bao giờ."
 
"Không phải vậy, không phải cậu ấy cay cú đâu!" Hạ Kinh Thiền vội vàng đứng lên giải thích giúp anh: "Cậu ấy không cố ý!"
 
Tiêu Ngật nhíu mày nói: "Đại thần, như vậy không ổn đâu. Trên sân bóng rổ không cho phép xảy ra các hành vi bạo lực xung đột tay chân, đó là quy định."
 
Hứa Thanh Không biết mình vừa kích động.
 
Tâm trạng con người cứ như con thú hoang, người bình thường có lý trí xích con thú đó lại khoá chặt nó nhưng đối với người mắc chứng rối loạn lưỡng cực như Hứa Thanh Không thì dây xích kia chẳng còn nữa. Con thú hoang đó cứ lang thang trong rừng rậm đầy sương mù, có thể xổng ra bất cứ lúc nào và làm người khác bị thương.
 
Cho nên Hứa Thanh Không rất ít khi tiếp xúc với người khác để cố gắng giữ trạng thái bình tĩnh.
 
Không vui, không buồn, không tức giận.
 
Bao nhiêu năm qua anh cũng đã vây mình trong lớp sương mù đó để cố sống cố chết giữ lấy con thú hoang hung hãn kia.
 
Đến khi thiếu nữ trước mặt xuất hiện, anh mới có suy nghĩ muốn đi ra ngoài.
 
Quả nhiên... Vẫn không được.
 
"Xin lỗi, làm phiền rồi." Hứa Thanh Không đeo balo bên rồi xoay người định rời khỏi.
 

Vất vả lắm Hạ Kinh Thiền mới kéo được anh đến đây, sao có thể để anh đi dễ dàng vậy được. Thế là trong lúc tình hình cấp bách, cô túm balo của anh lại: "Hứa Thanh Không, thử lại lần nữa được không?"
 
Lời cầu xin của cô khiến bước chân Hứa Thanh Không dừng lại, sau đó anh ngước mắt nhìn về Hạ Trầm Quang.
 
Hạ Trầm Quang lắc đầu: "Không được, không qua được bài kiểm tra. Dáng vẻ này của cậu không hợp chơi bóng rổ."
 
Hạ Kinh Thiền cũng rất mệt lòng vì phải thuyết phục hết người này đến người khác. Cô kéo Hứa Thanh Không qua nói với Hạ Trầm Quang: "Ba, thử lại lần nữa xem sao!"
 
"Gọi ba chứ gọi cả bà nội cũng không được. Cậu ta có tính nguy hiểm nhất định, lỡ như làm thành viên khác bị thương thì ai chịu trách nhiệm đây?"
 
Những lúc thế này thái độ mà Hạ Trầm Quang thể hiện rất có phong phạm của một đội trưởng lý trí và có tinh thần trách nhiệm: "Ai dám yên tâm tranh giải với cậu ta chứ?"
 
"Con sẽ huấn luyện cậu ấy." Một ý kiến loé lên trong lòng Hạ Kinh Thiền. Cô vội vàng đứng ra đảm bảo với Hạ Trầm Quang: "Huấn luyện riêng một với một. Nhất định con sẽ giúp cậu ấy kiềm chế được cơn giận cho đến khi có thể đánh giải bình thường. Như vậy có được không?"
 
Hạ Trầm Quang vẫn còn do dự thì Tiêu Ngật đi tới nhắc nhỏ bên tai anh ấy: "Người này là một đại thần đúng nghĩa, hơn nữa còn rất được chào đón trong trường. Có cậu ta thì sau này chúng ta sẽ dễ xin phép trường cho tổ chức chương trình hơn. Chúng ta thử trả giá để lấy thành công một lần đi."
 
"Câu đó dùng trong trường hợp này mà được à?"
 
"Ai thèm quan tâm chứ, quan trọng là hiện tại chúng ta đang thiếu người. Cậu nghĩ lại xem vừa rồi Trần Phi phách lối như nào. Giờ mà có đại thần gia nhập thì có khi chúng ta sẽ có thể đánh một trận sống còn với đội tuyển bóng rổ cũng nên."
 
Hạ Trầm Quang lườm anh ấy một cái: "Cái câu sống còn của cậu ý trên mặt chữ là bảo Hứa Thanh Không vào sân đánh Trần Phi một trận đó hả? Lòng dạ cậu đen tối quá vậy?"
 
Tiêu Ngật giơ tay lên trời thề thốt: "Thề ý tôi không phải vậy!"
 
Hạ Trầm Quang im lặng cân nhắc đến tương lai u ám của đội bóng và tài năng nổi bật mà Hứa Thanh Không thể hiện. Hồi lâu sau, cuối cùng thái độ của anh ấy cũng bớt gay gắt. Anh ấy nói với Hạ Kinh Thiền: "Được, vậy giao cậu ta cho cậu, cậu phải quản lý cậu ta cho cẩn thận. Dù sao thì bình thường tôi cũng sẽ không cho phép bất cứ sự kiện bạo lực này xảy ra trên sân của tôi, càng không cho phép việc vung nắm đấm vào người trong đội. Dù cậu ta muốn đánh thì cũng phải đánh cho đúng người. Khụ, ý là đám người mặc đồng phục màu đen kia ấy, khụ... Tuỳ cơ ứng biến đi, khụ, coi như tôi chưa nói gì."
 
Cứ vậy, các đồng đội chào đón Hứa Thanh Không vào đội, mặc dù hơi xấu hổ vì bọn họ đều sợ anh nhưng vẫn có tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên hoan nghênh anh vào.
 
Hứa Thanh Không nhìn Hạ Trầm Quang. Cảm giác mà anh ấy mang lại cho người khác là nhiệt huyết nóng như ánh nắng mùa hè, đôi mắt chân thành kia giống Hạ Kinh Thiền như đúc.
 
Anh cảm nhận được cảm giác ánh mặt trời rực rỡ từ trên người cả hai bọn họ.
 
Không giống anh, cứ rúc vào trong một góc u ám lâu ngày nên trên người cũng bám đầy vẻ ẩm ướt ứ đọng khó rửa sạch.
 
Bọn họ không phải cùng một loại người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui