Trớ Trêu Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Cô bước ra khỏi lớp rồi chạy ngay lên sân thượng. Cái sân thượng này, ngay từ lúc mới vào trường cô đã để ý nó rồi.

Lấy tai nghe ra, rồi nằm ngủ. Từng cơn gió mát lạnh thổi qua tạo cho cô cảm giác thoải mái. Nhưng nghe có tiếng bước chân lại gần, bản năng của một sát thủ đã cho cô biết. Cô bật dậy, hỏi

-Ai?

Từ trong bước ra một nam nhân. Ngũ quan tuyệt đẹp, mái tóc màu nâu, với cơ thể đúng chất soái ca. Nếu là đám nữ sinh bình thường thì đã hò hét điên cuồng. Nhưng cô là ai chứ! Một người lăn lộn trên thương trường, tất nhiên cũng gặp trường hợp dùng mĩ sắt như vầy rồi

-Bạch Lam Băng? Sao cô lại ở đây. Ánh mắt của người đó nhìn cô tỏ rỏ sự chán ghét.

Cô cũng cảm nhận được. Cô cũng đoán ra được người này thuộc trong dàn hậu cung của ả nữ chủ kia.Nam chủ Hoắc Nhan Kình, cũng chính là vị hôn phu''yêu quý'' của nguyên chủ. Cô nhàn nhạt trả lời, nhưng trong lòng không muốn nói.


-Thích! Cần quản? Cô đáp lại, kèm theo cả ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

Hắn ta một phầnbất ngờ vì thấy cô trả lời như vậy. Chẳng phải trước đây cô lúc nào thấy hắn thì cũng sẽ bám theo sao? Một phần khinh bỉ vì nghĩ cô định chơi trò'Lạt mềm buộc chặt' với mình.

-Haha. Cô tưởng dùng trò 'Lạt mềm buộc chặt' này là có thể leo lên được giường

 của tôi. Nói cho cô biết, trong lòng tôi chỉ có Linh Nhi thôi!

Cô cười lạnh. Sao nam chủ nào nghĩ nữ phụ thay đổi, là dùng chiêu'Lạt mềm buộc chặt' vậy. Các 

người nghĩ mình có giá lắm sao.


-Anh xứng sao?- Cô ném cho hắn ta một cái lườm khinh bỉ. À không! Phải gọi là kinh tởm mới đúng.

-Cô.....cô. Hắn ta nói không nên lời, không tin vào lỗ tai của mình nữa.

-Nói xong rồi thì biến. Cô tỏa ra hàn khí lạnh đến thấu xương. Lãnh Hàn Tuyết cô cực kì ghét ai phá đám giấc ngủ của mình.

Cô cười với đầy sự chế giễu và đáng sợ:

- Về nói với ả kĩ nữ và đám trai bao kia, đừng đụng vào tôi hay người thân của tôi. Nếu không các người sẽ không sống sót nỗi qua ngày mai đâu.

Hoắc Nhan Kình kinh hãi nhìn cô, người đã toát mồ hôi lạnh. Hắn ta bỏ đi, nhưng chân tay vẫn còn tê cứng.

-Không ngủ nữa. Mất hứng.

Nói rồi cô cũng đi xuống. Lấy xe, rồi phóng một mạch ra đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận