Trớ Trêu Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Hôm đó, cô đang ở trong thư phòng xem văn kiện, thì nghe thấy tiếng động lạ, cô đi xem. Thì ra chỉ là một quyển sách, cầm lên cô thấy tiêu đề"Cô bé ngốc! Bọn anh yêu em", cô tò mò xem thử.
Nhưng chỉ sau 30 phút, quyển sách đó đã nằm gọn trong thùng rác.
"Cẩu huyết". Chính là hai từ mà cô  bình luận cho tác phẩm ngôn tình bán chạy nhất hiện nay.
"Cái gì là tình yêu đích thực? Nào là soái ca bá đạo, ôn nhu?? Còn có cả anh hùng cứu mĩ nhân mới đau chứ."
Đối với người đã trải qua rất nhiều sóng gió trên thương trường và bao nhiêu trận chiến đẫm máu ở thế giới ngầm như cô, thì tình yêu chỉ là mối quan hệ về thể xác, nói đơn giản hơn chính là bạn tình.
Mà nữ phụ đó cũng ngu ngốc thật! Chỉ vì một nam nhân mà từ bỏ hết tất cả để chạy theo anh ta. Để rồi chết dưới tay anh ta, chỉ vì cô đã xô ngã ả bạch liên hoa giả tạo kia.Hahaha! Ngu ngốc! Phải gọi là mù quáng đến ngu ngốc!
Trong giấc mơ của cô.
Cô bây giờ đang đứng giữa một khoảng đen vô tận, giống như hố đen vũ trụ. Cô còn không hiểu chuyện gì thi ở trước mặt cô đã xuất hiện một người con gái.

Cô gái ấy có vẻ đẹp nghiêng thành đổ nước. Nổi nhất chính là mái tóc màu bạch kim ấy.
-"Xin cô hãy giúp tôi. Lãnh Hãn Tuyết."-Người con gái ấy nói với giọng tha thiết cầu xin.
-"Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi."- Lãnh Hàn Tuyết đáp lại bằng giọng nói chứa đầy sự nghi ngờ.
-"Tôi chính là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyểt mà cô đã vứt vào thùng rác".
-"Thì ra cô chính là nữ phụ ngu ngốc yêu nam chính đến mù quáng đó hả"(Tg: con của ta ơi! Tại sao con lại thẳng thắng tới mức đó😂😂)
-"Đúng! Tôi chính là ngu ngốc nên không nhìn ra được bộ mặt thật của ả ta. Là tôi ngu ngốc nên mới để cho cha mẹ chịu oan ức, tủi nhục". Người con gái đó bây giờ trước mắt đã là một màn sương đục ngầu, tay nắm chặt.
-"Vậy nên xin cô hãy thay tôi sống tiếp.  Và xin cô hãy bảo vệ gia đình tôi."

Muốn bảo vệ một cái gì đó mà không đủ sức mạnh, phải nhờ sự giúp đỡ của người khác. Bộ dạng bây giờ của cô gái này làm cô nhớ tới mình năm xưa.
-"Được. Tôi sẽ giúp."
Chỉ đợi cô nói câu đó mà cô ấy đã khóc òa lên. Nức nức nói
-"Cảm....ơm...ô....iều...lắm"
Nhìn bộ dạng này của cô ấy. Cô không tin cô ấy là người chua choa, đanh đá giống như cuốn sách đã nói.
Cô đưa tay mình lên đầu cô ấy, khẽ vuốt. Nhẹ nhàng nói
-" Sau này phải biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình. Phải biết trân trọng những người yêu thương mình. Nhớ chưa."
-"Ừ"
Nói rồi cô gái tóc bạch kim ấy biến mất vào hư không. Trước khi đi cô ấy còn nói
-"Chúc cô sau này tìm được người yêu thương mình. Lãnh Hàn Tuyết"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận