Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Lâm Hy thoáng chốc kinh sợ khi nghe được những lời này từ miệng em trai, nhưng đâu đó tận sâu bên trong cô đã thật sự cảm thấy ấm áp.

Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi cười lên một tiếng lạnh lẽo, ánh mắt đầy sự chế giễu và nhẫn tâm: “Được! Tôi sẽ chờ đến cái ngày mà cậu có đủ khả năng làm được chuyện đó.”

“Vì chị của tôi, dù không có khả năng tôi cũng sẽ biến nó thành có thể.” Lâm Quyền nói rồi không thèm để tâm đến Hứa Dĩnh Hàn nữa, cậu nắm chặt cánh tay chị mình sau đó dắt đi: “Chị, em đưa chị về.”

“Chờ đã! Cậu có thể đi, nhưng cô ấy thì không được.” Hứa Dĩnh Hàn dường như đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn của cả năm gộp lại, dành cho cái tên đang gọi vợ hắn là chị này.

Nếu Lâm Quyền vẫn còn nhất quyết không chịu thỏa hiệp, nói không chừng sẽ có một cuộc ẩu đả lớn xảy ra.

Lâm Hy nhận thấy tình hình không ổn, liền cắt ngang mâu thuẫn của hai người.

“Tiểu Quyền à, em bình tĩnh lại trước đã, chị sẽ về cùng em.”

“Lâm Hy!” Hứa Dĩnh Hàn gằn giọng gọi tới, ánh mắt của hắn hiện giờ nhìn cô khá phức tạp, tựa hồ đã thật sự bị những lời của Lâm Quyền kích động đến, hắn có chút lo sợ nhìn cô.

Lâm Hy thở dài tiến lên một bước, lại bị cậu em của mình một mực ngăn cản, cô chỉ đành nhỏ giọng khiến hắn an tâm.

“Anh tin em có được không? Đợi em giải quyết xong mọi thứ, em hứa với anh, em nhất định sẽ quay về.” Lâm Hy nhìn hắn với ánh mắt chân thành, trịnh trọng nói ra một lời đảm bảo.

Hứa Dĩnh Hàn đương nhiên tin cô, nhưng trải qua biết bao nhiêu chuyện, Hứa Dĩnh Hàn không muốn quá khứ sẽ lặp lại thêm một lần nữa.

“Được! Anh chờ em.” Phải rất lâu Hứa Dĩnh Hàn mới thở dài một tiếng, gật đầu thỏa hiệp với cô.

Lâm Quyền như là chỉ chờ lệnh bài từ hắn ban xuống, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lâm Hy rời khỏi nơi này.

Bầu không khí vẫn chưa vơi bớt đi sự căng thẳng, thế nhưng ở trong góc phòng lại lóe lên ánh hào quang chiếu rọi, là ánh hào quang của sự thỏa mãn.

“Vui đến vậy sao?” A Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn để mắt đến từng biểu cảm trên gương mặt của người con gái kia. Hứa Dĩnh Hàn bị em vợ đánh, đoán chắc Doãn Tử sẽ là người hả hê nhất rồi.

Doãn Tử nghe anh hỏi vậy liền dịch sát lại to nhỏ: “Vừa nãy anh có nhìn thấy không? Một cước của cậu em kia đúng thật cừ nha!”

A Phong thoáng chốc phì cười, nói: “Nữ chủ của em mà biết em có tâm địa xấu xa như vậy, em ấy nhất định sẽ nghiêm khắc giáo huấn em.”

“Hứ! Chị ấy cực kỳ cực kỳ sủng em đấy nhé, đến lúc đó, các anh cũng sẽ bị giáo huấn cùng thôi.” Doãn Tử phấn khích trả lời như muốn chặn họng A Phong, đồng thời cũng hất cằm ra hiệu cho Viễn Minh cùng Minh Lễ ra ngoài.



Xe của Lâm Hy và Lâm Quyền dừng trước một căn biệt thự lấy gam màu trắng kết hợp với đen sẫm làm chủ đạo, khá thoáng đãng lại mát mẻ.

Dường như nguyên vùng đất này chỉ xuất hiện duy nhất mỗi tòa lâu đài ngạo nghễ tráng lệ được tồn tại ở đây, không náo nhiệt ồn ào, cũng không bụi bặm nóng bức. Là một vùng đất riêng biệt khá yên tĩnh, cỏ cây thiên nhiên lại càng khiến cho tâm hồn ta thêm dễ chịu.


Lâm Hy nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, xong cũng quay sang hỏi chuyện cậu em: “Đây chính là Lâm gia?”

“Ừm.” Lâm Quyền gật đầu nói: “Chỗ lần trước dẫn chị tới là nơi ở của ba mỗi khi đi công tác về.”

Lâm Hy nheo mắt khó hiểu: “Từ đó trở về đây cũng đâu có mất nhiều thời gian, sao ba lại phải nén lại nơi đó?”

“Ờ thì…” Lâm Quyền ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng quyết định nói cho cô: “Em nói cho chị nghe một bí mật nhé.”

Lâm Quyền kín đáo nhìn trước nhìn sau, một lúc sau ghé sát tai cô nói nhỏ.

“…”

“Hả? Cậu nói thật sao?” Lâm Hy thoáng chốc bị kinh ngạc bởi bí mật mà Lâm Quyền vừa mới tiết lộ, nhưng khóe miệng của cô lại đang bất giác mỉm cười.

Thú vị thật!

Cùng lúc đó, tại một khuôn viên triển lãm tranh nghệ thuật nổi tiếng nhất nhì ở thành phố mới.

Hứa Dĩnh Hàn với từng bước chân thong thả ngắm nhìn những tác phẩm tuyệt diệu đang được treo trên tường, phía sau là Hàn Tam, Hàn Tứ, quy củ theo sau.

Hắn chưa bao giờ có cái sở thích cổ quái như thế này cả.

Bộ dạng chuyên chú của Hứa Dĩnh Hàn bây giờ, người ngoài nhìn vào còn tưởng là hắn rất đam mê về mảng nghệ thuật triển lãm này, nhưng có mấy ai biết, hắn chỉ đang cố lấy lòng gia đình nhà vợ mà thôi.

Trước đó A Phong đã nói cho hắn biết về mối quan hệ của Lâm Hy và Lâm Quyền, cho nên hắn đã kịp cho người điều tra và biết được hai chị em họ chính là con ruột của Lâm Văn tiên sinh.

Trong tư liệu có nhắc đến Lâm Văn hiện đang có một người vợ, bà ấy tên là Chỉ Nhược, có sở thích sưu tầm các tác phẩm ở những triển lãm nổi đình nổi đám.

Đàn ông với nhau thì dễ rồi, chưa kể là ông ấy chắc cũng còn đang không thuận mắt hắn, Lâm Quyền thì… thôi khỏi nói đi.

Vậy nên, mọi nỗ lực hắn đều tận tâm hướng tới vị Lâm phu nhân này.

“Lão đại, phía trước là kiệt tác của một danh họa người Italia rất nổi tiếng, là bức họa có giá trị nhất ở đây.” Hàn Tứ cũng là một người yêu thích triển lãm nghệ thuật, cho nên cũng am hiểu một chút, có thể giúp đỡ hắn.

Hứa Dĩnh Hàn gật đầu, Hàn Tứ liền hiểu ý đi tìm chủ nhân của buổi triển lãm trao đổi.

Trong lúc chờ đợi, Hàn Tam bỗng phát hiện ra được một bí mật, nhưng cũng không hẳn là bí mật, bởi bí mật này nó quá lộ liễu.

Anh nhanh chóng báo lại cho Hứa Dĩnh Hàn.

“Lão đại, anh nhìn bên kia xem.”


Khuôn viên bên cạnh của phòng triển lãm có một phòng riêng dùng để chứa những tác phẩm điêu khắc, căn phòng cửa mở toang, bên trong lại có những tiếng người cười nói phấn khích, lại còn có mùi… bài bạc.

Hứa Dĩnh Hàn lạnh lùng nhìn rõ từng người từng người một, đều là những quý bà ăn mặc sang trọng, tay đeo đá quý, thế mà lại ngang nhiên ở đây đánh bài.

Trong số đó có một người có vẻ là phu nhân của một nhân vật lớn nào đó, bởi dù có ngồi bệt chơi bài thì ở nơi bà vẫn toát lên một vẻ quý phái riêng biệt.

Chỉ có điều, cái miệng của bà ấy hơi vang.

Tuy Hứa Dĩnh Hàn hắn cũng là người làm không ít chuyện phạm pháp, thế nhưng riêng về khoản bài bạc thì hắn ghét vô cùng.

Những quý bà này lại còn dám mở sòng trong địa bàn của hắn.

Lần này coi như hắn nhân nhượng, coi như cảnh cáo là được rồi.

“Hàn Tam, báo cảnh sát!” Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Hàn Tam đã quá quen thuộc với việc này, biết hắn rất ghét những kiểu chơi bài có tổ chức, cho nên khi phát hiện anh liền ngay lập tức báo lại cho hắn.

“Đã rõ thưa lão đại.”

“Khoan đã.”

Suýt chút nữa là Hàn Tam đã bấm nút gọi cho cảnh sát rồi: “Lão đại còn có gì căn dặn?”

Hứa Dĩnh Hàn hất cằm về phía căn phòng, thản nhiên nói: “Cậu ở lại canh lúc cảnh sát vừa tới thì vào trong báo cho bọn họ.”

Hàn Tam khó hiểu, nếu như hắn đã ra lệnh báo cảnh sát rồi thì hẳn là phải để đám cảnh sát tóm hết đám người ấy đi chứ? Sao đã báo rồi mà lại còn giúp đỡ bọn họ?

Thắc mắc là thế nhưng Hàn Tam vẫn tuân lệnh nghe theo.

Đúng ngay thời khắc cảnh sát vừa mới tới cổng triển lãm, anh ta liền chạy vội vào trong hét lớn khiến cho đám người sợ hãi chạy loạn.

“Cảnh sát tới… cảnh sát tới…”

“Đâu đâu? Cảnh sát đâu?” Người phụ nữ khí chất mà ban nãy Hứa Dĩnh Hàn đã ngầm tán thưởng phút chốc la lên, sau đó thì cũng co giò bỏ chạy.

Đúng thật là miệng của bà ta rất vang, đã chạy trối chết rồi thế mà Hàn Tam vẫn còn có thể nghe thấy những lời yêu thương từ bà.

“Là kẻ nào thất đức báo cảnh sát vậy hả? Trời ơi! Có khi nào ngày mai trên báo đưa tin, vợ của doanh nhân bậc nhất Thượng Hải lại là kẻ đầu têu tổ chức mở sòng bạc hay không đây? Trời ơi! Tổ cha tên thất đức!..”


Hai tên thất đức nào đó: “…”



Sau khi nghe hết mọi chuyện từ con gái, Lâm Văn ảo não thở dài.

“Ta cứ nghĩ, đường đường là lão đại tổ chức thì hẳn là tuổi thơ cũng phải rất huy hoàng, ai mà ngờ được, thằng bé cũng thật đáng thương.”

Lâm Hy mỉm cười với tay rót trà cho ông, giọng điệu lễ phép nói: “Cái ngày mà con thoát khỏi đảo hoang trở về tìm anh ấy, khi đó con đã nghĩ rằng anh ấy phản bội con…” Nói đến đây Lâm Hy bỗng cười lên một tiếng khẽ nhẹ, thở một hơi sau đó nói tiếp:

“Con có đau lòng, có thất vọng, nhưng niềm tin đặt ở người đàn ông đó chưa bao giờ mất đi cả. Cho đến mãi sau này con mới biết, trong suốt sáu tháng ròng rã con tuyệt vọng ở đảo hoang, Hứa Dĩnh Hàn cũng phải đối mặt với biết bao mưu kế bẩn thỉu của kẻ địch, anh ấy cũng chẳng sung sướng gì.”

Lâm Văn hiểu ý con gái, ôn tồn vỗ nhẹ lên vai cô: “Ba không trách thằng bé, dù sao thì cậu ấy cũng chỉ là người bị hại, trong lúc bị khống chế không kiểm soát được mình thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, con không cần phải quá lo lắng, ba nhất định sẽ không giận cậu ta.”

“Ba!” Lâm Quyền từ chân cầu thang nghe được những lời rõ ràng là khác xa với ngày hôm trước của ba mình, vẻ mặt không vui bước nhanh tới: “Mới như vậy mà ba đã dễ dàng bỏ qua cho cái tên đó như vậy sao? Là ai ngày hôm qua một mực sai con phải gấp rút đi tìm anh ta tính sổ, sao bây giờ ba lại như vậy rồi?”

Lâm Hy còn chưa vui mừng được bao lâu thì bị giọng nói lạnh tanh của cậu em làm cho giật mình, nghe được những lời tiếp theo cô càng giật mình hơn nữa.

“Ba, chuyện này…” Lâm Hy đơ người nuốt ực một cái.

Thế nếu như ngày hôm nay cô không giải thích rõ ràng với ba mình, có khi nào ông ấy sẽ cho người đi trừ khử Hứa Dĩnh Hàn luôn không?

Đáng sợ quá!

“Khụ…” Lâm Văn họ nhẹ một tiếng, kín đáo liếc nhìn con gái mình, giây sau nghiêm giọng nói: “Cái thằng này, khi đó chúng ta còn đang hiểu lầm anh rể con, bây giờ coi như mọi chuyện đã sáng tỏ, cậu ta cũng đâu có cố ý.”

“Con không biết, dù có cố tình hay không thì sự thật vẫn là sự thật, anh ta đã làm tổn thương đến chị của con.” Lâm Quyền bất mãn ngồi xuống sofa, khuôn mặt hậm hực cứ như quỷ sai dưới âm phủ.

Hai ba con bên cạnh lén lút nhìn nhau, Lâm Hy đáng thương cầu cứu ba mình.

Không phải… là cầu cứu giúp cho chồng mình mới đúng.

Lâm Văn bất lực trong vô lực, sao được hai đứa con mà đứa còn cũng thích làm khó ông hết vậy?

“Thôi được rồi, thế này đi… ngày mai con dẫn thằng bé tới nhà chúng ta ăn cơm, sẵn tiện gặp mặt mẹ của Quyền Quyền, còn con…”

Lâm Văn nghiêm nghị nhìn về phía con trai đang co giò ngồi ôm gối trên ghế: “Đến lúc đó con muốn hành cậu ta sao thì hành.”

“Sao ạ?” Ruột gan Lâm Hy thoáng chốc nóng ran.

Ông cũng chợt nhận ra câu nói của mình hơi lộ liễu, vội chữa lời: “Là giải quyết mâu thuẫn của hai đứa, ý của ba là như vậy.”

Lâm Hy thở phào, làm cô sợ chết thôi.

Cô không hề biết rằng, ngày tháng sau này của hai người bọn họ sóng gió triền miên như thế nào.

Giải quyết mâu thuẫn của hai người bọn họ không những không bớt mà còn sẽ ngày càng sinh chuyện. Bởi không ai chịu nhường ai, ở tổ chức anh rể dốc sức hành hạ em vợ, còn khi trở về nhà vợ thì em vợ đày đọa anh rể không chút nể nang.

“Ba à, chắc hôm nay con gái không thể ở lại với ba lâu hơn được rồi, con đã hứa với Dĩnh Hàn là sẽ quay trở về sau khi giải quyết mọi chuyện, thời gian cũng không còn sớm, anh ấy còn đang nóng lòng đợi con.” Lâm Hy khéo léo bày tỏ với ba mình, nhưng trong lòng lại sợ ông ấy sẽ giận cô.


Lâm Văn mỉm cười, trìu mến nói: “Không sao, con cứ trở về đi, ngày mai dẫn cậu ấy tới nhà chúng ta dùng bữa.”

Lâm Hy vui vẻ nhận lời: “Vâng ạ.”

“Ơ, hay chị ở lại dùng cơm rồi hẵng về.” Lâm Quyền thả gối đứng dậy, rầu rĩ nói.

Lâm Hy nhìn bộ dạng buồn tủi của cậu, khóe môi bất giác cong lên: “Đến giờ chị phải về rồi, hẹn em ngày mai nhé.”

“Hay để em đưa chị về.” Lâm Quyền vội vàng cầm lấy áo khoác đi tới nhưng rất nhanh đã bị Lâm Hy cản lại.

“Không cần đâu, chị tự về được.”

“À… vâng, chị về cẩn thận.”

Sau khi Lâm Hy đi rồi, Lâm Văn điềm đạm vỗ lưng con trai: “Con bé không phải trẻ con, đừng lo lắng quá.”

Lâm Quyền nhìn ra ngoài cửa thở dài, phút sau mới trả lời ông: “Con hiểu rồi, thưa ba.”



Tại địa bàn của A Phong.

Trong căn phòng trống, tiếng cười huyên náo nhộn nhịp, dường như chỉ có A Phong là bình đạm yên tĩnh nhất.

Anh ngồi trên chiếc ghế đơn, nhìn ra khung cảnh nóng bức bên ngoài, thi thoảng lại ghé mắt ngắm nhìn tiểu Tử của anh.

Bọn họ đang đánh mạt chược, chẳng được bao lâu đã cãi cọ um sùm, “anh chơi ăn gian, em mới chơi ăn gian”, làm A Phong nhức hết cả đầu.

“Aaaaaa, Viễn Minh! Anh chơi bẩn, kèo này không tính.” Doãn Tử thua liền ba ván liên tiếp, liền bực bội không muốn chơi nữa.

Viễn Minh cười lớn trêu ghẹo: “Thua thì nhận thua đi, lại còn bày đặt.”

“Đúng thế, lần nào thua em cũng nói tụi anh chơi bẩn, lý do không thuyết phục nhé.” Minh Lễ cũng hùa theo Viễn Minh treo chọc cô em.

“Này, các anh đừng có mà ỷ mạnh hiếp yếu, chơi lại…”

“Được, chơi thì chơi.”

“…” A Phong lạnh lùng u ám cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho bật cười.

Nhưng bất chợt, tầm mắt của anh lại nhạy bén hướng tới một phía xa xa, phía sau một cái lều nhỏ, không có người, cũng không có động tĩnh lạ, thế nhưng A Phong vẫn có một dự cảm gì có không lành sắp sửa xảy ra.

Bắt đầu từ hai ngày trở lại đây, A Phong thường xuyên cảm thấy như có ai đó luôn rình rập theo dõi từng nhất cử nhất động của anh và mọi người.

A Phong là người cẩn thận, ý thức và bản năng quan sát của anh rất cao, anh sớm đã phát hiện ra tất cả mọi người ở đây đều đã lọt vào tầm mắt của một kẻ nào đó núp ngầm trong bóng tối.

Xem ra, Lâm Hy vẫn còn rất nhiều người muốn trừ khử, thời gian này anh càng phải cẩn thận hơn, bảo vệ chu toàn cho mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui