Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Buổi tối, sau khi duyệt hết một đống tài liệu, Lâm Hy uể oải cầm theo áo choàng bước vào phòng tắm.

Cũng không biết là Hứa Dĩnh Hàn hắn đã đi đâu mà cả một ngày cô đều không thấy bóng dáng. Mà cũng phải, khoảng thời gian bị mất trí nhớ Hứa Dĩnh Hàn đã bỏ qua quá nhiều công việc rồi, xem ra thời gian này sẽ rất bận rộn.

Tiếng nước chảy hồi lâu bị cắt đứt, Lâm Hy một tay lau tóc mệt mỏi chậm rãi đi về phía giường, bất ngờ lại như có như không nghe thấy động tĩnh ngoài kia.

Hắn về rồi?

Kể từ sau cái lần ầm ĩ ngày hôm đó, Lâm Hy rất ít khi chủ động tìm đến phòng của Hứa Dĩnh Hàn.

Đứng trước cửa phòng hắn, Lâm Hy muốn gõ cửa nhưng kỳ thực trong lòng lại có chút chần chừ, mặc dù là buổi sáng cô và hắn đã can đảm đối mặt với nhau.

Nói thế nào thì… giữa hai người bọn họ đã phải trải qua cảm giác bị ngăn cách bởi một bức tường rộng lớn tách biệt suốt một thời gian dài, ban đầu có lẽ sẽ khó khăn, nhưng để mối quan hệ của cả hai dần quay trở về đúng với quỹ đạo thì đó cũng là chuyện tốt.

Cánh tay nhẹ nhàng nâng lên gõ cửa, Lâm Hy im lặng chờ đợi, phải một lúc sau bên trong mới phản hồi.

“Có chuyện gì?”

Giọng nói của hắn mang theo chút lạnh lùng và mệt mỏi.

Lâm Hy hít sâu một hơi, cũng không biết bản thân nên lấy lý do gì cho hợp tình hợp lí, vài giây trôi qua, cô bất đắc dĩ nhỏ giọng: “Là em.”

Bên trong yên tĩnh một lúc, giây sau liền vang lên một tiếng “cạch”, cửa phòng nhanh chóng được mở ra. Hứa Dĩnh Hàn cao lớn đứng chắn giữa cửa, hắn không vội nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Một hồi sau, hàng mày hắn bất giác nhíu lại.

Lâm Hy còn đang trong bộ dạng không mấy chỉn chu, trên người đơn độc một chiếc áo choàng tắm, ngay cả tóc vẫn còn chưa khô hẳn đã vội chạy đến phòng tìm hắn.

Bị Hứa Dĩnh Hàn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Hy nhất thời không dám ngẩng mặt nhìn lên, đang định lấy hết can đảm để mở miệng thì đột nhiên Hứa Dĩnh Hàn lùi lại một bước, nói: “Tóc để lâu không sấy sẽ dễ bị cảm, vào đi.”

Lâm Hy âm thầm đánh giá từng biểu hiện trên gương mặt của hắn, cảm thấy không có gì khác thường mới nhẹ nhàng thở phào, lướt qua hắn đi vào trong.

Cánh cửa phía sau được Hứa Dĩnh Hàn đóng lại, không có gì đáng để ngạc nhiên, nhưng…

Phía sau lại bất ngờ “cạch” một tiếng, cửa phòng nhanh chóng bị khóa trái từ bên trong.

Lâm Hy căng thẳng đứng sững người như pho tượng, một khắc sau liền cảm nhận được cơ ngực cứng rắn của hắn đã ở rất gần phía sau lưng.

Trước mặt Lâm Hy là bàn làm việc, cô còn đang chìm đắm trong cơn hỗn loạn thì bất ngờ lúc này điện thoại trên bàn reo lên.

Là điện thoại của Hứa Dĩnh Hàn.

Cơ thể người đàn ông phía sau cứ như vậy mà sát lại gần cô thêm một chút, bàn tay hắn vươn ra cầm lấy điện thoại trên bàn, ngón tay chậm rãi trượt sang.

“Tôi nghe.” Chất giọng trầm khàn có chút quyến rũ của của người đàn ông thoát ra khỏi cổ họng khiến cô vô thức rùng mình.

Tư thế ám muội như vậy, ở khoảng cách gần như vậy, dường như bức ép Lâm Hy đến mức không thở nổi.

“Ừ, cứ theo ý cậu mà làm.” Ánh mắt nhìn tới vành tai đỏ bừng của cô, Hứa Dĩnh Hàn không kiềm được mà đặt môi mình xuống.

Động tác đột ngột của hắn dọa cho Lâm Hy nhất thời toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, tim cũng bắt đầu đập nhanh một cách loạn nhịp.

Lâm Hy hơi quay đầu về phía sau, sự nóng bừng nơi gò má chẳng cách nào làm nó thuyên giảm, cộng thêm mùi hương mát lạnh của người đàn ông bao trùm lấy toàn bộ hơi thở càng làm cho cô gái nhỏ có cảm giác như bị đoạt sạch dưỡng khí.

Hứa Dĩnh Hàn vờ như không biết hai người đang ở trong tư thế mờ ám như thế nào, hắn đổ người về phía trước, hai tay chống xuống bàn, cơ thể một nam một nữ thoáng chốc dán chặt vào nhau.

Đột nhiên, Hứa Dĩnh Hàn áp má mình vào má cô, Lâm Hy phút chốc run rẩy, hai má nóng bừng.

Chất giọng trầm thấp lại hơi khàn khe khẽ vang lên: “Sao mặt lại nóng thế này?”


Chân Lâm Hy nhất thời mềm nhũn, hô hấp dần trở nên khó khăn, nói: “Mặt của em… vẫn luôn nóng như thế.”

“Vậy sao?”

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, giây sau liền buông tha cho cô gái nhỏ, hắn một tay nhét túi quần, thong thả đi đến bên cạnh tủ đầu giường mở ngăn kéo.

“Tới đây.”

“…”

“À.” Lâm Hy ngơ ngác một lúc, cuối cùng cũng hiểu Hứa Dĩnh Hàn đang muốn làm gì.

“Anh để em tự làm.” Lâm Hy với tay định cầm lấy máy sấy tóc trên tay hắn, thế nhưng Hứa Dĩnh Hàn không cho cô cơ hội.

Hắn ôm lấy bả vai Lâm Hy sau đó xoay người cô lại, để cô ngồi quay lưng lại với mình.

Tiếng máy sấy ù ù vang lên, kèm theo đó là giọng nói cưng chiều của hắn: “Chồng em ở ngay đây, em lại còn muốn tự mình làm!?”

Lâm Hy: “…”

“Anh thật sự là chồng em sao?” Lâm Hy ngẩng mặt lên nhìn hắn, bất ngờ hỏi một câu nghe sao cũng cảm thấy thật ngớ ngẩn

Hứa Dĩnh Hàn bất chợt ngừng lại động tác sấy tóc, hắn đi tới trước mặt Lâm Hy, nâng cằm cô lên hỏi: “Lâm Hy, rốt cuộc thì ở trong lòng em anh là gì?”

Lâm Hy cân nhắc một lúc, lại cảm thấy có gì đó sai sai, cô nheo đôi mắt nhỏ giọng: “Anh là chồng của em, là người đàn ông của em.”

Hứa Dĩnh Hàn nghe xong vỗ nhẹ mặt cô hai cái, thẳng lưng tiếp tục với công việc sấy tóc của mình: “Biết vậy là tốt.”

“Còn anh thì sao?” Lâm Hy không nhịn được hỏi hắn: “Hứa Dĩnh Hàn, em muốn chính miệng anh nói cho em biết, anh là gì của em?”

Hứa Dĩnh Hàn không vội trả lời, tay vẫn chuyên chú sấy tóc, vài giây sau, bộ dạng không đứng đắn lại từ đâu xuất hiện: “Anh là lần đầu của em.”

“Hứa Dĩnh Hàn! Em không đùa với anh!” Lâm Hy tức giận đỏ mặt quát hắn.

Hứa Dĩnh Hàn khẽ cười, bàn tay nghịch ngợm sờ xuống nhéo má cô, hỏi: “Anh có nói gì sai sao? Lần đầu của anh đúng thật là dành cho em mà?”

“Anh…” Lâm Hy nghẹn họng, ghét bỏ hất bàn tay hắn ra khỏi mặt mình: “Không biết xấu hổ!”

“Phì!” Hứa Dĩnh Hàn phút chốc bật cười.

Lâm Hy yên lặng một lúc, vẫn là không nhịn được, tiếp tục hỏi: “Vậy… em là gì của anh?”

Hứa Dĩnh Hàn dường như nhìn thấu được ý tứ trong câu nói của cô, cõi lòng chợt cảm thấy chua xót.

Hắn từ lúc nào đã khiến cho cô gái nhỏ mất đi cảm giác an toàn như vậy?

Từ những tiếng ù ù của mấy sấy, giọng nói của Hứa Dĩnh Hàn lại vô cùng nổi bật, vừa là đảm bảo, vừa là tuyên thệ, là lời nói đáng giá ngàn vàng.

“Em là Hứa phu nhân của anh, cũng chính là người phụ nữ duy nhất mà Hứa Dĩnh Hàn anh yêu trong kiếp này. Lâm Hy, em đã sẵn sàng để ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của tổ chức chưa?”

Lâm Hy quay người nhìn hắn không chớp mắt, hơi thở dần trở nên nặng nề, một loại cảm xúc khỏ tả bao trùm lấy cô.

Đây chính là lời cầu hôn chính thức?

Hắn nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy, tay phải nâng cằm cô lên: “Sao không trả lời?”

Lâm Hy nhìn vào mắt hắn, nắm lấy bàn tay đang nắm cằm mình sau đó đặt lên gò má, chưa đầy 2 giây, cô mỉm cười trịnh trọng nói:


“Hứa Dĩnh Hàn, anh có đồng ý cùng em trở về ra mắt gia đình vợ không?”

Yết hầu Hứa Dĩnh Hàn chuyển động không ngừng, hắn nhìn cô một cách chăm chú, cúi xuống khẽ khàng cắn nhẹ môi cô: “Gặp mặt phụ huynh là chuyện nên làm, cho dù đêm nay em không ngỏ ý thì anh cũng sẽ cẩn trọng chọn ngày đến gặp ba em.”

Lâm Hy thoáng chốc đã bị Hứa Dĩnh Hàn làm cho cảm động, cô nhón chân lên vòng tay ôm cổ hắn, cảm giác giống như là vừa mới có sợi lông vũ xẹt ngang tim làm cô vừa thổn thức vừa ngứa ngáy, thanh âm có chút nghẹn lại trong cổ họng: “Anh thật tốt.”



Qua hôm sau, mặt trời còn chưa lấp ló Lâm Hy đã bị Hứa Dĩnh Hàn làm phiền một trận.

Có vẻ như hắn vì buổi gặp mặt ngày hôm nay mà căng thẳng đến điên rồi, cả một đêm không ngủ, còn hành cả cô đi chọn quần áo với hắn.

Chưa hết, hắn còn bắt cô liệt kê một loạt sở thích, tính cách của ba cô và Lâm Quyền.

Ôi! Cô tiền đình mất!

“Ai da! Cả một đêm rồi, anh để em ngủ một lát đi.” Lâm Hy bất mãn ụp cả chiếc gối lên đầu mình, cô đã quá ám ảnh với những câu hỏi lặp đi lặp lại của hắn rồi.

Cô muốn ngủ!

“Hy ngoan, dậy đi em, chúng ta tập lại một lần nữa được không? Anh thấy nói chuyện kiểu như vậy không ổn đâu.” Hứa Dĩnh Hàn mặc kệ cho Lâm Hy khó chịu vùi đầu dưới gối, vẫn không từ bỏ ý định gọi người con gái kia dậy.

Lâm Hy phàn nàn ném gối xuống đất, mắt nhìn vô hồn lên trần nhà, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng.

“Hứa Dĩnh Hàn! Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?” Lâm Hy nằm đơ như tượng, ngay cả mắt cũng không chớp, lạnh lùng hỏi người đàn ông bên cạnh.

Hứa Dĩnh Hàn làm như không nghe ra được ý tứ than phiền trong câu nói của cô, rất thản nhiên mà trả lời: “Biết chứ, hơn năm giờ.”

Đột nhiên Lâm Hy ngồi bật dậy, đầu tóc rũ rượi liếc hắn, lửa giận trong người đã lên đến đỉnh điểm, tức khắc liền hắng giọng: “Anh chập mạch rồi có phải không? Mới năm giờ sáng mà anh đã loạn cái gì chứ? Sao cái ngày đăng ký kết hôn em không thấy anh sốt ruột như vậy?”

Hứa Dĩnh Hàn nghe xong nuốt “ực” một cái, không ngờ rằng lão đại tổ chức cũng có ngày bị vợ mắng cho xối xả mà không dám hó hé nửa lời.

Hắn hai tay đặt lên bả vai Lâm Hy đè xuống, để cô nằm trở lại xuống giường, giây sau cẩn thận đắp chăn lại đúng vị trí cũ: “Khụ… ờm… em à, trời còn chưa sáng, em ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Hàng lông mày của Lâm Hy bấy giờ vẫn còn chưa giãn, Hứa Dĩnh Hàn cười cười, hai ngón tay đưa lên kéo giãn giúp cô.

Hắn ngả lưng nằm xuống bên cạnh Lâm Hy, nghiêng người kéo cô vào lòng: “Được rồi đừng giận, anh ngủ với em.”

“Không cần!” Lâm Hy dúi đầu vào ngực hắn, rõ ràng là đang tìm một tư thế thoải mái thế nhưng ngoài miệng lại cự tuyệt.

“Ngoan.” Hứa Dĩnh Hàn vỗ nhẹ lưng cô.

Chắc mấy chốc, Lâm Hy lại chìm vào giấc ngủ.



Hơn mười giờ, Hàn Tam, Hàn Tứ đã ở bên ngoài đợi sẵn.

Lâm Hy cùng Hứa Dĩnh Hàn thong thả chuẩn bị lên xe thì bỗng từ phía ngoài cổng, đoàn xe mang kí hiệu của tổ chức chậm rãi tiến vào.

Là ông lớn.

Hàn Tam, Hàn Tứ lui sang một bên cung kính cúi đầu.


Hứa Dĩnh Hàn dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ sống lưng cô, sau lại dời xuống ôm eo cô bước tới trước mặt ông lớn.

“Ba ở tổ chức không có việc gì làm sao?” Hứa Dĩnh Hàn không nóng không lạnh hỏi ông, dường như mối quan hệ của hai người đã tốt lên không ít, cho dù chỉ là một câu hỏi không có ý nghĩa thế nhưng, ít nhất hiện tại Hứa Dĩnh Hàn đã chịu hỏi han đến ba mình.

Ông lớn chống gậy tiến lên hai bước, điềm đạm hỏi: “Con muốn đuổi ta sao?”

Đầu Hứa Dĩnh Hàn cụp xuống khẽ cười, hắn không ngay lập tức trả lời ông, nghiêng đầu nhìn người con gái bên cạnh.

Vài giây sau, Hứa Dĩnh Hàn mới lên tiếng: “Ba đến đây vào giờ này, hẳn là có chuyện cần phân phó?”

“Ừm.” Ông lớn xoay người ra hiệu cho Tam Vương Gia.

Chỉ một lát sau, Lâm Hy liền thấy đoàn người một trước một sau xếp thành hàng dài, trên tay cầm theo lễ vật.

Lâm Hy phút chốc sững sờ, nhịp tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Chuyện này…?

Nhìn thấy cảnh này, Hứa Dĩnh Hàn dường như không mấy ngạc nhiên, ngược lại khóe môi còn bất giác cong lên như vầng trăng khuyết.

“Haizzz! Xem ra người nào đó đến đây không phải vì con trai mình.” Hứa Dĩnh Hàn cố tình nâng giọng một cách tủi thân, liếc mắt nhìn sang Lâm Hy như đã ngầm hiểu.

Đến lúc này, Lâm Hy vẫn không mở miệng, sự ngạc nhiên cũng chỉ là thoáng qua trong nháy mắt.

Nói thật thì… trong lòng của cô đang rất phức tạp, lại cũng rất mâu thuẫn. Cô thật sự rất muốn buông bỏ hết tất thảy những chuyện không hay trong quá khứ để bản thân có thể nhẹ lòng hơn đôi chút.

Nhưng còn con của cô? Chỉ cần nghĩ đến đứa con đáng thương của cô năm lần bảy lượt đều bị ông lớn tàn nhẫn muốn phế bỏ, cô liền nghĩ mình không thể nào đỗi đãi chân thành với ông được.

Cho dù ông không trực tiếp làm hại đứa bé, cho dù ông đã đồng ý tha cho đứa bé, thế nhưng ông cũng chính là nguyên nhân gây nên cái chết bất hạnh cho con của cô.

“Lâm Hy.” Không ngờ lại là giọng của ông lớn.

Lâm Hy lạnh lùng đối mặt với ông, ông lớn dường như cũng hiểu cảm xúc của cô bây giờ.

“Ta biết hiện tại con chưa sẵn sàng để tha thứ cho ta, ta cũng không mong bản thân mình sẽ được con tha thứ. Nhưng mà, những lễ vật này con bắt buộc phải nhận.”

Lâm Hy hiểu ý của ông, nhưng hiện tại nội tâm của cô đang rối như tơ vò, phải mất một lúc rất lâu cô mới có thể bình tĩnh:

“Được.”

Ông lớn cũng không kỳ vọng rằng Lâm Hy sẽ nói nhiều hơn với ông, chỉ khàn giọng chỉ bảo:

“Nếu hôm nay hai đứa đã hẹn sang nhà bên đó gặp mặt thì cũng không thể thiếu thủ tục của nhà chúng ta được, ngày mai sau khi trở về thì đến tổ chức gặp ta.”

Lâm Hy ngước lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, hắn cũng vừa vặn cúi đầu nhìn cô.

Chờ đến khi nhận được cái gật đầu, ông lớn lúc này mới nhẹ nhõm rời đi.

Đúng lúc này, Lâm Hy sực nhớ ra chuyện gì đó, vội xắn tay áo của Hứa Dĩnh Hàn lên.

“Em muốn làm gì?” Hắn hỏi.

“Em xem giờ.” Lâm Hy loay hoay mãi mới xắn được ống tay áo của Hứa Dĩnh Hàn lên một nửa, nheo mắt nhìn xuống đồng hồ, phút chốc đã giật mình khẩn trương thúc giục: “Anh xem, trễ giờ rồi.”

“…” Ở phía xa xa cách ngôi biệt thự không quá 200 mét, dường như có một ánh mắt không ngừng dõi theo hai người.

Đặng Dương ngồi ở trong xe nhìn người phụ nữ bên cạnh, cõi lòng bỗng cảm thấy phiền muộn không thôi.

Vài giây trôi qua, anh bất đắc dĩ thở dài:

“Người đã đi rồi, đừng lưu luyến nữa.”

Câu nói này như nhắc nhở, lại cũng không khó để nhận ra ý vị sâu xa trong đó.

Thẩm Dung Yên cuối cùng cũng hiểu, những thứ không thuộc về mình, dù có cưỡng cầu cũng vô ích, Hứa Dĩnh Hàn mãi mãi sẽ không bao giờ thuộc về cô.




Sau hơn 30 phút, đoàn xe dừng trước cổng biệt thự Lâm gia.

Hứa Dĩnh Hàn nhắm mắt đặt tay lên ngực, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nắm chặt tay cô trầm giọng: “Đừng căng thẳng quá, không sao đâu?”

Hả? Bộ dạng của hắn bây giờ trông còn căng thẳng hơn cả cô ấy.

Lâm Hy nhịn cười đưa tay vuốt nhẹ ngực hắn, bảo: “Em bình thường.”

Hứa Dĩnh Hàn ho nhẹ một tiếng, hắn thật sự là căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi tay.

Thật mất mặt.

Chưa đầy 2 phút, một nhà ba người chậm rãi bước ra, tuy nói là ba người nhưng lại thiếu mất một người, phía sau còn có thêm mấy người làm nhanh chân chạy đến phụ giúp đem cất lễ vật.

“Đến rồi sao?” Lâm Văn ôn hòa hỏi.

Lâm Hy lễ phép mỉm cười, cô dịu dàng nói:

“Con xin lỗi, để mọi người phải đợi lâu rồi.”

“Không sao không sao, đến được là mừng rồi.” Lâm Văn mỉm cười trìu mến, định hỏi thăm con gái thêm mấy câu thì bỗng lúc này, một giọng nói vừa cẩn trọng vừa lễ phép cất lên:

“Dạ, con chào bác ạ.”

Lâm Hy nhất thời bị dọa cho sợ, vội túm lấy tay áo Lâm Quyền.

Chuyện chấn động gì vừa mới xảy ra vậy?

Không chỉ Lâm Hy, ngay cả Lâm Quyền lúc này cũng hoảng hồn há hốc miệng.

Hứa Dĩnh Hàn trong mắt bọn họ vừa lạnh lùng vừa dữ tợn, thế nào mà bây giờ lại ôn hòa lễ phép một cách đáng sợ như thế? Chưa kể, bộ dạng của hắn ngày hôm nay mang một dáng vẻ tao nhã của một người có học thức, khí thế áp bức ngày thường hoàn toàn bị giấu trong vỏ bọc xinh đẹp một cách hoàn hảo, nếu không phải đã quen biết hắn từ trước, Lâm Quyền và Lâm Hy chắc chắn sẽ tin, Hứa Dĩnh Hàn là một thư sinh nhã nhặn.

“Chị à, em thấy hắn ta khả năng cao là đã bị ma nhập rồi.” Lâm Quyền chép miệng một cái, vẻ mặt tức cười nhưng lại không thể cười nhìn chằm chằm vào thư sinh nhã nhặn kia.

“Chậc! Không được nói anh rể của em như thế.” Lâm Hy mặc dù nói vậy nhưng cảm xúc của cô cũng không khác Lâm Quyền là mấy.

Cô bặm chặt môi, cố ngăn không cho mình phát ra tiếng cười.

Ngước mặt lên liền bắt gặp được ánh mắt cảnh cáo của hắn, cơn buồn cười của hai chị em lập tức vỡ òa.

Hahaha! Là bật cười không thành tiếng.

Có tiếng là hai chị em có chuyện liền.

Lâm Văn âm thầm đánh giá Hứa Dĩnh Hàn một lượt, dù chưa tiếp xúc thế nhưng với phong thái này của hắn, Lâm Văn cảm thấy khá thuận mắt.

“Được rồi, người nhà cả, hãy cứ thoải mái đi.”

Lâm Văn quay người dẫn bọn họ vào trong, trông thấy Lâm Hy vẫn cứ nắm chặt tay áo Lâm Quyền, hắn dùng khẩu hình miệng ra lệnh: “Qua đây!”

“Ò.” Lâm Hy nhanh chóng đi lại khoác tay hắn, vẻ mặt vô tội cười cười.

Hứa Dĩnh Hàn ghé sát tai cô, hắn lạnh lùng cảnh cáo: “Về nhà sẽ tính sổ với em.”

“…”

“Đến rồi đấy à?” Một giọng nói từ trong nhà bếp đột ngột vọng ra.

Chỉ Nhược người đeo tạp dề, trên tay cầm theo chiếc muôi từ tốn bước về phòng khách.

Ngay khi bà vừa bước ra, Hứa Dĩnh Hàn như thể vừa gặp phải quỷ, hai mắt hắn mở to, giật mình lùi về một bước.

Nhìn người phụ nữ vừa lạ vừa quen trước mặt, thoáng chốc Hứa Dĩnh Hàn cảm thấy bản thân mình sao giống như chuột gặp phải mèo?

Đây chẳng phải là người phụ nữ giọng vang nhất sòng bạc mà ngày hôm qua hắn đã ra lệnh cho Hàn Tam báo cảnh sát hốt sòng của bà sao?

Ôi xong rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận