Trò Chơi Ái Tình


Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Thiển và Khương Đào đã hẹn nhau ở quán cà phê gần trường đại học C.

Trước kia hai người đã từng đến đây rất nhiều lần.

Chỉ mới xa nhau có hai đêm, trên mặt người đàn ông lộ ra sự tiều tuỵ, không liên hệ được với vợ làm anh ta lòng như lửa đốt.

Anh ta gọi điện thoại cho mẹ vợ, nói là mang theo quà tặng từ nước ngoài về, cuối tuần này muốn mời bà và bố vợ đi ăn ở một nhà hàng, bù đắp cho lần này không thể đến thăm họ.

Mẹ vợ rất vui mừng, nhắc mãi đến con gái không hiểu chuyện bằng con rể, trở về mà cũng không gọi nói một tiếng.

Trong miệng anh ta cười giải thích nhưng trong lòng lại trầm xuống, Thiển Thiển không có ở nhà, cũng không qua nhà bố mẹ của cô vậy rốt cuộc cô ở đâu?

Hiện tại thật vất vả mới nhìn thấy cô, cô lại nói công ty sắp xếp cô đi đến thành phố Giang học nửa năm.

Trong lòng Khương Đào bốc hỏa, vành mắt cũng đỏ lên.

“Thiển Thiển, em đừng tức giận.


Buổi tối ngày hôm đó anh không có…”

“Anh muốn nói anh và Kiều Mộ Ngưng chưa làm gì hết đúng không?” Trong mắt Lâm Thiển không che giấu được sự thất vọng, thà rằng anh ta nói anh ta đang chơi một trò chơi cũng tốt hơn là cố tình lừa gạt cô.

Trong lòng cô cảm thấy người chồng này đã thay đổi khiến cô nhận không ra.

“Khương Đào, buổi tối hôm đó, tôi đi tìm anh, đã nghe thấy được…” Lâm Thiển không nhìn hắn mà ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chậu lan hồ điệp đặt cạnh cửa sổ, giọng nói hơi nghẹn ngào.

“...”

Đầu Khương Đào như bị búa tạ đập vào đến sưng lên, anh ta cảm thấy mặt nóng lên như bốc cháy, mô hôi chảy xuống ròng ròng.

Sự hối hận, áy náy, xấu hổ hung hăng đánh vào trái tim anh ta, Thiển Thiển thực sự chạy đi tìm anh ta…

Nếu thời gian có thể quay ngược, anh ta sẽ không đến phòng Kiều Mộ Ngưng mà chắc chắn sẽ quay về, hoặc là về sớm hơn.

Chiếc xe đi đến đảo đột nhiên trục trặc lúc đó anh ta đã nên nhận ra sự cảnh báo của ông trời.

“Nửa năm này, chúng ta đều nên bình tĩnh lại, nghĩ đến con đường sau này…”

“Nghĩ cái gì? Anh không nghĩ gì cả, đời này anh phải ở bên em.

Thiển Thiển, anh không thể không có em.” Khương Đào vội vàng đứng lên, anh ta nhanh chóng đi đến ôm cô vào lòng, “Về nhà cùng anh, đánh hay mắng anh đều được nhưng đừng rời xa anh.”

“Khương Đào, nếu anh còn như vậy, anh có tin sáng mai tôi sẽ đến Cục Dân Chính ly hôn cùng anh.”

Hai câu nói run rẩy này như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của anh ta, khiến máu trong người anh ta sôi trào.

Đôi mắt anh ta mờ đi, nhân cơ hội này Lâm Thiển thoát khỏi cơ thể như gông cùm xiềng xích ấy.


“Thiển Thiển…” Anh ta hoảng sợ, muốn tìm lý do khuyên cô.

“Em đi rồi thì bố mẹ phải làm sao bây giờ? Đầu năm nay bố mới phải phẫu thuật, cơ thể không tốt…”

“Khương Đào hôm nay tôi tìm anh vì hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng, hy vọng chuyện tình cảm sẽ giải quyết với nhau, không cần liên lụy đến bố mẹ hai bên.”

“Khẩu vị ở thành phố Giang rất ngọt, em sẽ ăn không quen.” Cổ họng Khương Đào khô khốc, anh ta mờ mịt nói.

“Anh không muốn rời xa em, mỗi tuần anh sẽ đến thăm em.”

“Anh đừng đến Khương Đào, nếu anh đến tôi cũng không gặp anh, anh đến sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn.”

“Ngày mai tôi sẽ đi, anh… Bố mẹ bên kia tôi sẽ không đến.”

Lâm Thiển không nhìn anh ta nữa, cô đi ra ngoài.

Ánh mắt khiếp sợ đau đớn của chồng khiến cô không chịu được, trò chơi đổi vợ kia không khác gì là ma quỷ, khiến người ta giải phóng dục vọng nhưng lại làm suy nghĩ trở nên mơ hồ.

Quán cà phê này đã chứng kiến rất nhiều ký ức ngọt ngào của cô và Khương Đào, quán này cũng không lớn là một gian nhà nho nhỏ bên cạnh đại học C, là một nơi để hẹn hò cũng không tệ.

Bức tường phía đông được dán kín giấy, mọi người đều dùng bút viết ước vọng của mình lên trên đó.

Cầu mong thi cử thuận lợi, mong rằng tỏ tình thành công, hứa nguyện tình yêu mãi mãi ngọt ngào…


Không biết lời chúc phúc mà Khương Đào và cô đã viết còn tìm được hay không.

Hôm nay lựa chọn nơi này để gặp mặt cũng không phải không nhớ lại những chuyện quá khứ, trong lòng cô muốn thoát đi, thoát đi khỏi thành phố C, thoát khỏi cuộc sống hôn nhân không còn yên bình này.

Bố mẹ bên kia cũng chỉ oán trách cô vài câu, nhưng từ nhỏ đến lớn con gái chưa bao giờ khiến họ phải lo lắng, con rể cũng không phản đối nên bọn họ cũng không nói quá nhiều.

Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Thiển tập trung chuẩn bị đồ đạc để xuất phát.

Vương Nhược Lâm đưa ra rất nhiều ý kiến thiết thực cho việc huấn luyện.

Bởi vì là nhà bạn của cô ấy nên người kia cũng không bắt cô phải ký hợp đồng, anh ta chỉ yêu cầu cô phải chứng minh thân phận qua thẻ căn cước, Lâm Thiển rất cảm kích và gửi qua cho anh ta nửa năm tiền thuê nhà và cung cấp số thẻ căn cước.

Thành phố Giang nằm ở phía Đông của Trung Quốc, là trung tâm kinh tế lớn nhất sinh ra ở hướng mặt trời.

Lâm Thiển âm thầm tự nhủ khi lên máy bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận