Trò Chơi Ái Tình


Hơn nữa, việc quan trọng lúc này là tìm được một căn nhà thích hợp.

Lâm Thiển nhanh chóng suy nghĩ đến số dư trong thẻ, trong lòng cô hơi lo lắng, phòng cưới là do gia đình Khương Đào chi trả toàn bộ.

Tuy không có áp lực về khoản vay mua nhà, nhưng chi phí sinh hoạt của đại gia đình đều là Khương Đào chịu trách nhiệm.

Cô cũng đi làm chưa được một năm, tiền lương cũng chỉ có mấy chục ngàn tệ, cô còn thường xuyên mua đồ cho bố mẹ hai bên.

Lần đi du lịch này lại mua không ít quần áo đẹp, còn cả tiền vé máy bay về nước, tính ra hiện tại chỉ dư lại không đến hai vạn.

Còn không mua được một mét vuông diện tích của thành phố này!

Cô làm việc ở khu thương mại CBD sầm uất của thành phố, chỗ này tấc đất tấc vàng, giá thuê không hề rẻ.

Ngay cả một căn phòng đơn giản cũng có giá là hơn ba nghìn tệ, nhưng cô không thể nói cho bố mẹ được.

Bọn họ thích Khương Đào như vậy, khẳng định sẽ khuyên cô trở về.

Haiz, các bộ phim truyền hình diễn đều là lừa người, cái gì mà thời điểm người nghèo quẹt thẻ thì không thể quẹt được vì số dư không đủ.

Chỉ có người giàu mới biết được trong thể rốt cuộc có bao nhiêu tiền, một người không có tiền nhưng lại biết rất rõ ràng số dư trong thẻ là bao nhiêu.


Trưa hôm đó sau khi trở về, cô đã đến công ty trực tiếp nộp đơn trả phép của mình cho Vương Nhược Lâm, thêm vài ngày nữa cô muốn bắt đầu làm việc càng sớm càng tốt, điều này sẽ tốt hơn đối với tình trạng hiện tại của cô.

Không nghĩ đến có một cái bánh nướng lớn đột nhiên lại rơi trên người cô.

Vương Nhược Lâm nói, “Lâm Thiển, đã xác định được người đi huấn luyện ở tổng công ty rồi, người được chọn ở bộ phận của chúng ta là cô.”

Được đi thành phố Giang huấn luyện chức nghiệp trong nửa năm, đối với một người vừa nhậm chức chưa đến một năm đặc biệt chỉ có bằng cử nhân khoa Chính quy mà nói, đây đúng là một cơ hội đáng quý.

Cô làm ở bộ phận CMR, tức là quản lý quan hệ với khách hàng, một chi nhánh nhỏ thuộc bộ phận thị trường, công việc chủ yếu là phục vụ khách hàng.

Nhưng Lâm Thiển cũng không dễ dàng đạt được vị trí này, cô phải vượt qua cuộc thi vòng hai phỏng vấn, cuối cùng cũng vào được công ty nổi tiếng được đầu tư bên ngoài.

Trong những năm vượt ải gian khổ này, nghĩ tới việc chém sáu người tướng cũng không quá.

Tuy nhiên nhập chức cùng cô đều là MBA, hoặc là có bằng cấp nền tảng về phân tích số liệu.

Nếu muốn sự nghiệp thăng tiến lên một bước, thì bắt buộc phải cho mình một loại tư chất quyết tâm làm được.

Lúc trước cô không muốn tham gia huấn luyện, khoảng cách giữa thành phố C và thành phố Giang không phải là gần, đi máy bay nhanh nhất cũng phải mất hai giờ, mà thời gian những nửa năm đồng nghĩa với việc cô sẽ phải cách xa Khương Đào một thời gian dài, hai người đều không buông bỏ được.

Nhưng hiện tại đây là một cơ hội rất tốt để rời xa tất cả hỗn loạn đã xảy ra ở đảo Hồ Tâm kia.

“Cảm ơn sư phó.” Cô mỉm cười đồng ý.

Từ khi vào công ty, Vương Nhược Lâm đã đưa cô theo, cô ấy là một người mẹ đơn thân, đôi khi Lâm Thiển vẫn giúp cô ấy đưa đón con nhỏ.

Thỉnh thoảng lại tặng vài món quà như một lời cảm ơn.

Vương Nhược Lâm cũng không kể công, “Chị cũng chỉ giúp em báo danh.

Chủ yếu vẫn là lãnh đạo cấp cao quyết định, Lâm Thiển làm việc cho tốt, chị rất tin tưởng em.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, em đến thành phố Giang thì định ở đâu?” Vương Nhược Lâm nhớ đến cái gì đó, “Chị có một người bạn, mới thấy anh ấy đăng trong vòng bạn bè, tình cờ có một căn hộ cho thuê.

Phòng ở cũng không tồi, vị trí cách tổng công ty cũng không xa lắm, để chị thử liên hệ giúp em.”

Thành phố Giang là đô thị hoá quốc tế, phồn hoa hơn thành phố C rất nhiều.


Vương Nhược Lâm đã nói phòng ở không tồi, giá cả chắc cũng không rẻ.

Tuy rằng công ty có trợ cấp tiền thuê nhà nhưng chắc chắn là không đủ.

Nhưng cơ hội đi huấn luyện này là Vương Nhược Quân cho cô.

Nếu không thuê phòng của bạn cô ấy, Lâm Thiển cảm thấy mặt mũi rất khó qua lại.

“Sư phó, chị biết đấy hiện tại tiền lương của em không tính là cao…”

Vương Nhược Lâm rất dứt khoát, “Đừng nóng vội, trước tiên chị hỏi giúp em là bao nhiêu tiền.

Một cô gái độc thân ở bên ngoài, phải giữ an toàn là trên hết.

Trước tiên thì em về nhà thu dọn đồ đạc chờ chị trả lời.”

Tốc độ của cô ấy rất nhanh, trên đường đến khách sạn Lâm Thiển đã nhận được hai hình ảnh là hai phòng ở được trang trí rất đẹp mắt, thậm chí hơi mơ mộng, rất thích hợp với những cô gái nhỏ, giá cả lại rẻ khiến người khác không thể tin được.

Nếu người giới thiệu không phải Vương Nhược Lâm, Lâm Thiển sẽ nghi ngờ cô có phải gặp được kẻ lừa đảo hay không.

Nhưng cô không muốn chiếm tiện nghi của người khác, giá cả thấp hơn so với thị trường khiến cô không an tâm.

“Sư phó…”

“Đừng nghĩ nhiều…” Vương Nhược Lâm biết có đang do dự cái gì, “Bạn của chị đã lâu không ở căn hộ đó, anh ấy cũng không quan tâm đến tiền bạc.


Anh ấy chỉ có một yêu cầu là khách thuê có thói quen sạch sẽ sẽ dọn dẹp phòng ở.

Không thể để người lung tung bừa bãi đi vào, em không phải quá tốt sao?

Nghe cô ấy nói như vậy, Lâm Thiển yên tâm đồng ý.

Nhớ tới vừa mới mở lại máy đã có chục cuộc gọi nhỡ, đều là Khương Đào gọi đến, tin tức cũng chen chúc gửi đến.

“Thiển Thiển, em đang ở đâu? Nghe điện thoại đi được không? Anh rất lo lắng cho em.”

“Sự việc không phải như em nghĩ, chúng ta gặp mặt rồi nói.”

“Anh mua vé máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ, em chờ anh ở nhà…”

“Thiển Thiển, em đang ở đâu?”

….

Lâm Thiển thở dài.

Tuy cô không muốn nhắc đến Khương Đào nhưng chuyện đi Giang Thành này vẫn nên nói cho anh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận