Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Anh ta dùng hai đầu ngón tay để miêu tả một khoảng cách cực kỳ hẹp, sau đó lại bất đắc dĩ nhún vai: “Nhưng nạn nhân lại không sao, cho dù có phóng thích hung thủ sẽ là một tai họa ngầm nhưng biết làm thế nào bây giờ?”
Lăng Vô Ưu hỏi: “Thuốc mê thì sao?”
Cảnh sát Trần cầm một túi vật chứng lên từ ghế phụ lái, bên trong đựng một chiếc khăn tay màu trắng: “Ở đây này, nhưng bây giờ thuốc mê tự chế rất nhiều, Micronet thì không nói, nhưng có vài loại thậm chí còn có thể đổi tên rồi bày bán trên Taobao, quả thật là khó lòng phòng bị lắm!”
Lăng Vô Ưu khép hờ mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ thất thần, cảnh đêm lúc tờ mờ sáng vừa tĩnh lặng vừa lạnh lẽo, con phố này là khu dân cư, thi thoảng đèn đường thưa thớt lại lóe lên một cái.

Cô chậm rãi mở miệng: “Trước mắt, Triệu An Kỳ chủ yếu là bị đầu độc bằng thuốc mê, có thể dùng lý do điều tra vật chứng thuốc mê để xin lệnh xét nhà điều tra chứng cứ.


Tiểu Lưu nảy ra một câu hỏi: “Không phải đã có vật chứng rồi hay sao?”
Lăng Vô Ưu: “Không giao thì lấy đâu ra mà có.


Tiểu Lưu: ?

Suy nghĩ khoảng vài giây, cuối cùng anh ta mới chợt phản ứng lại, ý của Lăng Vô Ưu là giả vờ như không lấy được khăn tay, sau đó dùng cái cớ điều tra bằng chứng để đi xin lệnh xét nhà.

Hành động này cũng không phải không được…
Tiểu Lưu rơi vào trầm tư.

Cảnh sát Trần đã làm cảnh sát mấy chục năm rồi, xưa nay vẫn luôn dập theo khuôn phép cũ, ông ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Sao có thể lừa người của mình được chứ? Không nói đến không hợp quy tắc mà đến khi ấy tới nhà anh ta lại không điều tra ra được gì thì phải làm sao? Bây giờ chúng ta cũng không biết thành phần thuốc mê trên khăn, thường thì chúng đều là loại dễ bốc hơi, trì hoãn thêm một lúc là phía bên kỹ thuật sẽ không xét nghiệm ra được gì đâu!”
Lăng Vô Ưu mím môi, phản bác: “Có bằng chứng này hay không rất quan trọng hay sao? Chúng ta đã có báo cáo giám định thương tích của Triệu An Kỳ rồi, cho dù có cái khăn này hay không thì cùng lắm anh ta cũng chỉ bị tạm giam, nhưng nếu lục soát ra được nhiều bằng chứng hơn ở nhà Dương Khởi Nghĩa thì…”
“Bằng chứng gì?” Cảnh sát Triệu ngắt lời: “Cô nghĩ anh ta sẽ làm đến mức nào? Giết người? Cưỡng hiếp? Đây đều là suy đoán của cô mà thôi.

Tiểu Lưu cũng lấy lại bình tĩnh, anh ta thở dài một tiếng: “Tiểu Lăng, tuy rằng làm cảnh sát đa nghi là rất bình thường nhưng…”
“Một tên cuồng theo dõi bình thường có thể theo dõi một người suốt hai tuần liền mà không ta tay sao?”
Tông giọng của Lăng Vô Ưu hơi cao lên.

“Định nghĩa của theo dõi là một bên tạo thành chế độ trùng lặp không tự nguyện, quấy rối hoặc uy hiếp đối với một bên còn lại, không giới hạn ở gọi điện quấy rối, cưỡng ép phải nhận quà hoặc là những hành vi xâm phạm khác.


Trước mắt, cuộc sống của phần lớn các nạn nhân trong vụ án loại hình theo dõi đều phải chịu ảnh hưởng khá nghiêm trọng.


Cô hơi dừng lại, thở ra một hơi rồi mới nói tiếp: “Nhưng đối với Triệu An Kỳ mà nói, đến ngay cả việc mình có bị theo dõi hay không mà cô ta còn không chắc chắn, báo cảnh sát cũng không lấy ra được bằng chứng gì, tất cả đều dựa vào cảm giác của cô hết.


“Giả thiết đặt ra ở đây là nếu cảm giác của Triệu An Kỳ không sai vậy Dương Khởi Nghĩa đã theo dõi cô ta ít nhất là nửa tháng, nhưng anh ta lại không có bất cứ hành vi liều lĩnh nào cả.

So với loại cuồng theo dõi thì anh ta trông giống một kẻ rình mò, tích lực từ rất lâu, đợi khi thời cơ đến là sẽ cho một đòn tất sát.

Tiểu Lưu nhíu mày: “Ý của cô là, Dương Khởi Nghĩa không phù hợp với logic hành động của tên cuồng theo dõi.

Lăng Vô Ưu: “Tôi không có ý này.


Tiểu Lưu: “… Hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận