Trinh Thám Phá Án Cần Nhân Tài Như Cô Vậy


Cô ta nằm trên giường mà kinh hồn bạt vía, muốn chạy lại không dám cử động.

Có người đẩy cửa đi vào, Triệu An Kỳ theo bản năng nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê.

Bước chân của người kia rất nhẹ, dừng lại bên cạnh cô ta, giọng nói cũng lạnh lùng: “Tỉnh rồi thì dậy giùm cái.

Giọng nói này!
“Cảnh sát Lăng, sao lại là cô?” Giống như đi nhảy dù ấy, Triệu An Kỳ cho rằng mình sắp ngã vỡ đầu chảy máu rồi nhưng không ngờ không biết từ khi nào mà phía sau mình đã được buộc dù nhảy, vừa kích động vừa hồi hộp.

Lăng Vô Ưu nhướng mày: “Không phải tôi thì còn có thể là ai?”
Triệu An Kỳ nghĩ lại mà vẫn còn sợ, giọng cô ta run lên: “Không phải tôi… ta bị người đàn ông đó chuốc thuốc mê rồi sao?”

Lăng Vô Ưu: “Không sao, lúc cô bất tỉnh thì tôi đã ra tay rồi.


Trên gương mặt nghi ngờ của Triệu An Kỳ lộ ra vẻ đã hiểu: “Cảnh sát Triệu, lẽ nào mấy hôm nay cô vẫn luôn đi theo tôi? Chỉ đợi mấy người kia xuất đầu lộ diện?”
“Ừm.


Cô trả lời vô cùng nhẹ bẫng nhưng Triệu An Kỳ lại cực kỳ kích động: “Tôi còn tưởng cô không tin tôi nữa chứ… hu hu hu, cô thật sự… tôi khóc chết mất thôi.


Lăng Vô Ưu: “…”
Cô nhíu mày quan sát cô gái nằm trên giường bệnh một lúc rồi hỏi với vẻ dè dặt: “Đầu óc cô có tỉnh táo không?”
“Hu hu hu hu tỉnh lắm…”
Vậy thì tốt.

Lăng Vô Ưu mở nắp bút ra: “Nếu tỉnh táo thì lấy lời khai thôi.


Triệu An Kỳ vừa mới tỉnh lại, thật ra vẫn còn hơi váng đầu: “… Ừm…”
Trên đường quay về đồn cảnh sát, cảnh sát Trần và Tiểu Lưu thảo luận về lời khai vừa mới lấy từ nghi phạm, còn Lăng Vô Ưu thì buồn ngủ, dựa người vào lưng ghế, nhưng cuộc đối thoại của ai người kia vẫn lọt vào tai cô không sót một chút nào.


Nghi phạm tên là Dương Khởi Nghĩa, hai mươi chín tuổi, người ngoại tỉnh, trước mắt đang đi làm tại một công ty Internet nhỏ ở thành phố Hải Châu.

Theo như anh ta nói thì anh ta tình cờ gặp được Triệu An Kỳ sau đó yêu luôn cô ta, cho nên sau vài ngày quan sát mới không nhịn được mà ra tay với đối phương.

“Tôi không muốn làm gì cô ấy cả, chỉ muốn cô ấy đến nhà tôi ngồi một lúc để tìm hiểu đôi bên mà thôi.

” Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt nhợt nhạt, nói: “Tôi có chướng ngại tinh thần, rất sợ bị người từ chối, nhưng tôi… không muốn hại cô ấy.


“Bệnh tâm thần à?” Tiểu Lưu nhíu mày với vẻ mặt cạn lời: “Không phải anh ta cho rằng chúng ta sẽ tin lời mình đấy chứ?”
Cảnh sát Trần đảo vô lăng một cái: “Thời buổi này phạm tội rồi đều nói đầu óc mình có bệnh, không biết cái thể loại trào lưu này nổi lên từ đâu nữa!”
Lăng Vô Ưu đang nhắm mắt chợt bĩu môi, thầm nghĩ, còn tính nói trào lưu xã hội với tội phạm nữa sao?
Tiểu Lưu “chậc” một tiếng: “Người này chắc chắn là một tên có tâm lý biến thái rồi, cơ mà Triệu An Kỳ cũng không sao nên cùng lắm anh ta chỉ bị tạm giam mấy hôm thôi, nhưng nếu cứ thả ra như vậy chính là một tai họa mất.



Cảnh sát Trần: “Có thể làm gì được nào? Cậu còn muốn anh ta bắt cóc người rồi chúng ta lại cứu nạn nhân ra ngoài cho tiện phán anh ta tội phạm bắt giữ người trái phép sao?”
Tiểu Lưu lộ ra vẻ mặt như bị táo bón: “Không phải…”
Trong lúc nhất thời, trong xe rơi vào im ắng.

Lăng Vô Ưu vẫn luôn giữ im lặng lại đột nhiên nói: “Cảnh sát Trần, hay là điều tra điện thoại và nơi ở của Dương Khởi Nghĩa đi?”
Cảnh sát Trần gãi mặt: “Cái này… điều tra điện thoại còn được, còn về chỗ ở, phỏng chừng phải xin được lệnh xét nhà cái đã, hơn nữa, tôi cũng đã kêu đồn kiểm tra rồi, Dương Khởi Nghĩa không có tiền án tiền sử.


Tiểu Lưu lắc đầu, vẻ mặt ý vị sâu xa: “Tiểu Lăng này, cô vẫn còn là người mới cho nên không hiểu, chứ chỗ chúng ta gặp loại tình huống như vậy nhiều rồi, chỉ còn cách án hình sự một chút xíu như vậy nữa thôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận