Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

Thành phố Hengruika, Mida.

Ban đêm, Lâm Thịnh ra khỏi Tâm Linh Thành Bảo, ngồi trên một chiếc ghế công cộng đặt bên đường, hít một hơi thật sâu.

Phía sau cậu là một hàng dài mấy người đang đứng đợi mua thuốc trước cửa một hàng thuốc. Vài ông lão bà lão đứng đấm thắt lưng, vừa kêu ca vừa từ từ nhích từng chút lên trên.

Lâm Thịnh thay sang một chiếc áo gió dài màu đen, bên trong là áo sơmi xám và quần jeans đen, thoạt nhìn giống như bao sinh viên khác trong thành phố này.

Cậu vươn vai duỗi người, sau đó lấy điện thoại di động trong túi áo ra xem giờ. Màn hình điện thoại hiển thị có tin nhắn chưa đọc, Lâm Thịnh bèn mở ra xem.

"Đã hoàn thành, có thể vào ở bất cứ lúc nào."

"Tốc độ nhanh thật." Lâm Thịnh cất điện thoại di động, đứng lên đi đến một khu dân cư nhỏ bên trái.

Adolf đã giúp cậu thuê phòng ở đây từ trước. Căn phòng này chuyên dùng cho việc triệu hoán sinh vật.

Từ việc liên tục thử nghiệm, Lâm Thịnh đã đại khái đoán ra, Thánh lực chịu kích thích thì sẽ không ngừng tăng trưởng một cách điên cuồng, mà số năng lượng tăng trưởng ấy lại không phải bỗng dưng mà có Cho nên cậu suy đoán rằng, nâng cao Thánh lực thực chất là một loại tách rời linh hồn. Đây cũng là một loại hiện tượng tách rời và cưỡng ép chuyển hóa linh hồn thành Thánh lực.

Điều đó có nghĩa là linh hồn của cậu rất rất mạnh, nếu đổi thành người khác thì có khi ý thức sẽ hỗn loạn đến chết vì bị linh hồn hút khô.

Mà quy luật Quang Diệu là loại kỹ năng thông qua việc sử dụng các loại Hôi Ấn để điều tiết tỷ lệ tà năng và Thánh lực, một lần nữa chậm rãi kích thích cơ thể trở nên mạnh mẽ.


Nguyên lý chính trong đó vẫn giống trước, nhưng tinh tế và nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa xen kẽ trong đó còn có năng lực Hôi Ấn giúp tiến hành điều tiết và giảm xóc. Tính an toàn tăng lên nhiều. Nếu như phương pháp Quang Diệu có thể hoàn thành thì hiệu suất rèn luyện thể chất sẽ tăng gấp mười lần so với phương pháp rèn luyện tà năng.

Đây cũng là lý do Lâm Thịnh chấp nhận hi sinh nhiều binh sĩ triệu hoán như vậy để thử nghiệm thành công.

Cậu bước chầm chậm vào khu dân cư, lẩn khuất trong dòng người qua lại, bước vào một tòa nhà nhỏ bên trái. Lâm Thịnh tiến vào thang máy, nhấn phím lên tầng cao nhất.

Ting.

Cửa thang máy mở ra, một cô gái đeo mắt kính mặc váy đen đang lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa.

"Ngài Lâm, phòng của ngài đã bố trí xong." Cô gái đưa chìa khóa cho Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh tiếp nhận.

"Cảm ơn."

Cô gái cúi đầu, mỉm cười chào, đi vào thang máy rồi nhanh chóng rời đi.

Lâm Thịnh cầm chìa khóa mở cửa đi vào, trở tay đóng cửa. Không bao lâu sau, một mùi khói thoang thoảng len ra ngoài khe cửa. Lại một lát sau, cửa mở ra lần nữa, Lâm Thịnh một mình đi ra ngoài, trên người dường như đen hơn một chút, giống như quanh người vấn vít khói đen.

Lúc này đây, cậu không chỉ bù đắp lại toàn bộ thiệt hại lúc trước mà còn triệu hoán thêm mười mấy kiếm sĩ Hắc Vũ phổ thông.

"Tạm thời mặc kệ Tây Luân đi, mình có thể đồng thời điều khiển ba thân thể để tiến hành thực nghiệm phương pháp Quang Diệu. Tiến độ thử nghiệm tăng lên đáng kể, hi vọng tất cả thuận lợi, mau chóng hoàn thành."


Cậu mơ hồ cảm giác được phương pháp Quang Diệu có tiềm lực rất mạnh, nhưng mà hiện giờ vẫn nên dùng nó để tăng thể chất cơ thể đi rồi hẵng tính tiếp.

Giờ đây cậu đã có đủ binh sĩ triệu hoán, cũng đồng nghĩa với việc có vô số cơ thể sống làm nguyên liệu thử nghiệm. Hơn nữa từng cơ thể sống đều là chính bản thân cậu, đều có thể phối hợp một cách hoàn mỹ, cho ra cảm nhận và biến hóa trong thân thể. Hiệu suất này còn cao hơn hẳn so với việc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, tốc độ cũng nhanh hơn rất rất nhiều.

Lâm Thịnh rời khỏi khu dân cư, đi dạo trên đường. Tiến độ của phương pháp Quang Diệu cho cậu thấy được tia hi vọng không nhỏ. Vì tâm trạng không tệ, cậu bèn rẽ vào một cửa hàng bán sách nhỏ bên đường, định giải sầu một chút.

Cửa hàng sách được sắp xếp gọn gàng với đủ các thể loại truyện cổ tích thần thoại của Mida. Ông chủ cầm điện thoại ngồi chồm hổm trong góc chơi game, không nhìn khách hàng lấy một cái, khá là an phận.

Lâm Thịnh hết sức tự nhiên, đi lòng vòng, bỗng nhiên ánh mắt dừng tại một quyển sách vẽ một sinh vật quái dị.

"Quyển sách này…?"

Trùng hợp thay, trên bìa sách chính là con yêu tinh cánh bướm cậu gặp trong mộng tối qua.

Yêu tinh có ánh mắt hẹp dài sắc bén, làn môi khắc bạc, cùng với những lời nói nhảm nhí dông dài khiến người ta chẳng thể nào chịu nổi.

"Giống nhau như đúc..." Lâm Thịnh đi tới, cầm lấy quyển sách, cẩn thận mở đọc từng trang.

"Đầm Ưng Quái."

Trên bìa sách viết ba chữ rõ ràng.


Lâm Thịnh lật bìa ra.

"Ưng Quái, trong thần thoại của Mida, nó là nhân vật thần thoại thường gặp nhất, cũng được lưu truyền rộng nhất."

"Chúng thần bí khó lường, nắm giữ đủ loại hình sức mạnh quỷ dị giống như phù thủy. Bọn chúng giỏi dùng thảo dược và các loại thuốc kỳ diệu, sống ở những nơi bí ẩn, không tranh với đời."

"Nhưng nổi tiếng nhất trong truyền thuyết, hẳn là đầm Ưng Quái thần bí và cất giấu vô số của cải."

Câu cuối cùng trong lời nói đầu của cuốn sách là:

"Đầm Ưng Quái, trong lòng mỗi người đều có một đầm Ưng Quái của riêng mình."

Lâm Thịnh lật sang nội dung đằng sau, đa phần là truyện dân gian được sưu tầm từ nhiều nơi. Nội dung trong đó quá mức phóng đại, sai lệch, hoàn toàn không có giá trị tham khảo. Chỉ có yêu tinh cánh bướm kia và lời mở đầu khiến cậu phải đăm chiêu suy nghĩ.

Trong sách miêu tả, ở lối vào đầm Ưng Quái, có một con yêu tinh cánh bướm và một con mèo bị treo cổ, đó là những kẻ gác cổng ở lối vào. Nếu như có thể hoàn thành tâm nguyện của yêu tinh cánh bướm thì có thể giành được tư cách tiến vào đầm Ưng Quái tham quan.

Lâm Thịnh lật quyển sách này đọc rất chăm chú. Cậu cũng không định mua nó mà cứ thế lật giở xem vài lần, nhanh chóng ghi nhớ nội dung bên trong. Giấc mơ hôm trước kết hợp với miêu tả trong sách khiến cậu cảm thấy, có lẽ mình đã tiến vào đầm Ưng Quái.

Trở lại Tâm Linh Thành Bảo, Lâm Thịnh tiếp tục thử nghiệm phương pháp Quang Diệu, sau đó rửa mặt rồi trở về phòng ngủ. Tối hôm qua cậu bị gián đoạn nên lần này cậu sẽ điều tra cẩn thận hơn về những thay đổi trong giấc mơ mới này.

...

...

Tích tắc tích tắc tích tắc...

Trong tiếng kim giây nho nhỏ, Lâm Thịnh ngẩng đầu, ý thức nhanh chóng khôi phục như thường.


Trước mặt cậu là một rừng cây rợp trời giống hệt trước đây. Chỉ là xung quanh khu rừng này không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của sự sống. Bên cạnh một thân cây còn có cái xác của yêu tinh cánh bướm. Trên mặt đất phía trước thì lại là xác mèo chết đã rơi xuống đất.

Lâm Thịnh kiểm tra sơ qua thi thể, vòng qua xác mèo đi về phía trước, dọc theo lối đi nhỏ duy nhất trong rừng cây.

Ngay phía trước là con chim đen khổng lồ cậu vừa gặp tối hôm qua. Nó đang lẳng lặng ngồi trên đường, cản trở lối đi. Con chim cao gần bằng đầu người, lông chim toàn thân ánh màu sắt thép cứng rắn và lạnh lẽo. Mỏ nó nhọn, có màu đen, hơi cong giống như mỏ đại bàng.

Quác!!

Sau một tiếng thét chói tai, con chim vỗ cánh bay lên, lao vào tấn công Lâm Thịnh.

Nó dang rộng hai cánh, đôi cánh đen dài chừng bốn mét gần như bao phủ hết toàn bộ tầm nhìn của Lâm Thịnh. Chỉ không tới một giây, trong chớp mắt, móng vuốt sắc nhọn của nó đã lao vụt tới gần Lâm Thịnh.

Soạt!

Lâm Thịnh giơ tay lên, cánh tay đã Bán Long hóa chuẩn xác túm lấy một bên móng vuốt của con chim. Hai luồng sức mạnh đối đầu kịch liệt, Lâm Thịnh lui về phía sau một bước. Thánh lực trên người bắt đầu khởi động, sức mạnh tăng nhanh, cậu vung con ưng đen lên rồi đập một cái xuống mặt đất.

Bịch!

Mặt đất lún xuống, cỏ và đất bắn ra tung tóe, tạo thành một cái hố nhỏ. Chim đen vừa nãy vẫn rất hung hãn, thế mà giờ đây cả người mềm nhũn. Sau đòn vừa rồi, nó nằm im không còn chút tiếng động.

"Sức chiến đấu không tệ. Chỉ xét về mặt sức mạnh thì hẳn là chiến sĩ cấp bốn."

Lâm Thịnh đợi một hồi, một luồng khói màu đen cuối cùng cũng bắn ra, chui vào ngực cậu.

Cậu hơi khựng lại, nheo mắt, cảm nhận phần ký ức không nhiều lắm đang ào ào tràn vào trong óc. Đây là một con ưng đen, ngày ngày sinh sống trong rừng cây này. Khi đói bụng, nó săn thú ăn thịt, thỉnh thoảng đánh đuổi mấy người lạ mặt đột nhiên xuất hiện.

Trong trí nhớ, ngoại trừ cuộc sống thường ngày khá quái dị ở ngoài bìa rừng, thì đây chỉ là một con chim ưng khổng lồ bình thường. Chẳng qua là cơ thể nó hơi lớn một chút mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận