Editor: Nguyetmai
Trong hồ linh hồn.
Lâm Thịnh lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói gì.
Một lúc rất lâu sau, cậu mới trầm giọng lên tiếng: "Nói gì đi chứ, vừa rồi hình như anh đâu có bị Gunan đánh trúng?"
"…"
"Hay là ở nhà anh vốn đã mỏng manh như thế rồi?" Lâm Thịnh nhìn về một hướng khác bên trong hồ nước, ở đó có một người đàn ông đẹp trai đang lẳng lặng nằm.
"Đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi đã chết rồi." Vua Bóng Đêm nhắm hai mắt, mở miệng nói.
"Deas, anh không thể giống cá muối* như vậy được, bây giờ tôi cần anh!" Lâm Thịnh nghiêm túc nói.
(*) "Cá muối" là danh từ dùng để chỉ những người lười biếng và không có chí cầu tiến.
"Người cậu cần không phải là tôi, mà là Cardura. Tôi đã chết rồi, cậu đừng nói chuyện với tôi nữa." Lần này thậm chí môi của Vua Bóng Đêm cũng không chuyển động, nhưng dù ngậm miệng thì âm thanh vẫn truyền ra.
"Anh nghĩ rằng tôi cực khổ đưa anh ra khỏi thành Hắc Vũ là để anh cá kiếm như vậy sao?" Lâm Thịnh thật cạn lời.
"Căn bản tôi cũng đâu muốn cậu đưa tôi ra khỏi đó? Đừng nói nữa, mau cút đi, đừng làm phiền tôi ngủ! Tôi đã chết rồi, đừng nói chuyện với tôi."
Bóng tối trên người Vua Bóng Đêm tự động ngưng tụ thành một chữ lớn: Chết.
"Chết cái đầu anh ấy!! Mau đứng dậy ngay cho tôi!" Lâm Thịnh nổi nóng xông tới, tóm chặt cổ áo, lôi Vua Bóng Đêm lên từ hồ nước.
"Nhưng tôi vừa mới cứu mạng cậu đó!! Cậu điên rồi!!" Deas hét lớn: "Người lao động còn được nghỉ thai sản mà!!"
"Người lao động cái đầu nhà anh!!" Lâm Thịnh đánh một cái vào gáy của Deas.
"Không bị hạn chế huyết mạch nên anh lười thế đấy hả!! Buông thả bản thân luôn phải không??" Lâm Thịnh hoàn toàn không ngờ được phân hồn của mình lần này lại lắm vấn đề đến thế.
Nếu sớm biết như vậy thì nói thế nào cậu cũng không thả tay này ra.
Vừa rồi là tình huống khẩn cấp, cậu vì cứu Cardura mới bất đắc dĩ nhét phần linh hồn của Vua Bóng Đêm Deas vào cơ thể của anh ta.
Một phần linh hồn này vốn chính là mảnh vỡ linh hồn của Vua Bóng Đêm, chỉ là Lâm Thịnh làm cách nào cũng không hấp thu được. Một chút hồn tàn, sau khi điều khiển cơ thể của Vua Bóng Đêm để đánh một trận thì kết quả đương nhiên là đã hồn bay phách tán.
Chỉ có điều, kết quả này đối với Lâm Thịnh ngược lại là chuyện tốt. Sau khi linh hồn của Vua Bóng Đêm bị đánh tan ra thì đương nhiên là sẽ bị cậu hấp thụ sạch sẽ.
Mà hồ linh hồn này chính là nơi cuối cùng cậu đến khi hấp thu sợi đen hồi trước. Vì vậy, sau khi linh hồn của Vua Bóng Đêm biến mất, cậu đã thu thập được gần hết hạt linh hồn, chưa mất đến một giây đã giúp phân hồn của chính mình tái sinh một lần nữa.
Nhưng mà sau khi giúp Vua Bóng Đêm tái sinh thì có một biến hóa nho nhỏ…
Vừa rồi, dưới tình thế cấp bách, vì cứu người nên lúc truyền ký ức cho Vua Bóng Đêm, Lâm Thịnh đã bổ sung thêm chút ký ức vụn vặt khác, chứ không phải chỉ có mỗi ký ức của Vua Bóng Đêm Deas.
Vì vậy, Deas bây giờ đã biến thành phong cách như thế này…
"Vua Bóng Đêm tôi thật sự chỉ muốn sống cuộc sống cá muối như thế thôi…" Deas bất đắc dĩ bị kéo lên, cả người mềm oặt không xương nhũn nhùn như bún trên tay Lâm Thịnh.
"Tôi tìm anh tới đây để anh làm cá muối đấy hả??" Lâm Thịnh tức giận nói: "Có tin tôi đánh anh không!!"
"Đánh đi! Đánh chết rồi thì tôi về ngủ tiếp." Vua Bóng Đêm hoàn toàn tiến vào trạng thái cá muối, hai tay dang ra kiểu mặc người chà đạp.
"Moá nó!!" Lâm Thịnh nổi nóng đến mức chửi thề. Đánh thì cũng không được, dù sao anh ta cũng mới cứu mình xong.
Lẽ nào thật sự phải để anh ta làm cá muối ở đây sao?? Đây thật sự là đại quý tộc nụ cười như mùa thu tỏa nắng, là tướng lĩnh, là bá tước của thành Hắc Vũ, là Nghị viên mạnh nhất sao?!?
"Đến đây đi! Tôi không sợ đau!" Deas nhắm mắt, bất động hoàn toàn.
Thấy anh ta như vậy, lửa giận của Lâm Thịnh càng lúc càng lớn.
Mặc dù biết rằng vì anh ta đang ở trong không gian linh hồn, không còn ràng buộc bởi huyết mạch, lễ nghi, giáo dục, muốn làm gì thì làm…
Nhưng bộc lộ bản tính đến mức này…
Quả thật khiến người khác muốn bóp chết anh ta luôn cho rồi!!
Bõm.
Lâm Thịnh dùng một tay đẩy mạnh Deas vào bên trong hồ nước rồi xoay người đi vào trong bóng tối, không nói một lời.
"Sau này không có chuyện gì thì đừng tìm tôi." Âm thanh lười biếng của Deas vẳng đến từ sau lưng.
Vừa nghe thấy lời này, cơn thịnh nộ của Lâm Thịnh bùng lên ngút trời. Cậu định xoay người để đánh Deas một trận.
"Đúng rồi, lúc nãy tôi tiện tay chữa trị cho Cardura rồi." Deas nói một câu khiến Lâm Thịnh bỗng chốc ngừng chân.
"Đứa trẻ đó thật sự rất thích cậu đó." Deas cười khẽ, ánh mắt lóe lên chút hồi ức dịu dàng.
"Quả thật là vậy…" Biểu cảm của Lâm Thịnh dịu hơn một chút. Cậu lại liếc nhìn Vua Bóng Đêm đang trôi bồng bềnh trên mặt nước.
"Lúc về tôi sẽ bảo Cardura biến thành dáng vẻ của Shana. Hmmm… Ngày ngày gần gũi hôn hít một cô bé vị thành niên cũng không phải chuyện gì hay ho, lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút cũng tốt."
Lâm Thịnh lẩm bẩm, xoay người đi về phía bóng tối.
"Chờ xíu!!" Deas giật mình, vọt lên chắn trước mặt Lâm Thịnh.
"Làm ơn! Nhất định không được làm vậy!!" Anh ta mang vẻ mặt đau thương, nghiêng mình hành lễ với Lâm Thịnh.
"Ha ha, vậy thì còn phải xem biểu hiện của anh." Lâm Thịnh cười lạnh.
Deas đã bị tóm lấy gót chân Achilles*, gương mặt tối sầm lại. Khi nhìn vẻ mặt của bản thể, anh ta bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch mò cá của mình chẳng mấy chốc sẽ chết từ trong trứng nước…
(*) Tóm lấy gót chân Achilles: là điển tích trong truyện thần thoại Hy Lạp, ý nói bị bắt được thóp, túm được điểm yếu.
…
…
Tree Minton, núi Thánh Điện - Thánh điện Bóng Đêm.
Giữa bóng đêm mờ ảo, bầu trời hiện ra ánh sáng màu bạc.
Ở sườn núi Thánh Điện, tại chỗ giáp ranh của bãi đất trống nơi tòa Thánh điện nhỏ bây giờ đang có rất nhiều thành viên chủ chốt dưới trướng Lâm Thịnh tập trung lại.
Ngoài ra còn có năm đại biểu chính thức đến từ Tây Luân.
Năm đại biểu này do một cô gái cao gầy với mái tóc đỏ búi cao dẫn đầu, lúc này họ đang nhìn chăm chú vào Vua Bóng Đêm Deas đang đứng thẳng tắp ở đằng xa.
"Trưởng quan Sardinia, lần này trước khi núi Thánh Điện tiến hành càn quét tất cả thế lực phức tạp của toàn bộ Tree Minton, chúng tôi đã thông báo chuẩn bị cả rồi. Chúng tôi đã cố gắng giảm thiểu tất cả mọi thương tổn trong chiến đấu, nhưng bây giờ người của biệt đội Siêu Pháp lại tìm đến cửa, không biết là có ý gì?"
Người nói chuyện không phải là Vua Bóng Đêm mà là một người to cao đeo mặt nạ, cả cơ thể được quấn kín trong chiếc áo choàng đen.
Địa vị của người đeo mặt nạ vừa lên tiếng dường như rất cao, hai người Cardura và Vua Bóng Đêm xung quanh không hề có dị nghị gì.
Người đeo mặt nạ này là quái vật sấm sét do Lâm Thịnh điều khiển. Trước đó, vì linh hồn bị ngăn cách nên Lâm Thịnh không có cách nào dùng quái vật sấm sét để ngăn cản Cardura liều chết. Cái đó cũng là do cậu sơ sẩy.
Cũng may cuối cùng Deas ra cứu nguy, nhờ vậy Lâm Thịnh phát hiện ra một cách khá tốt để kết nối các mảnh vụn linh hồn một cách nhanh chóng. Chỉ có điều, cách này cần bản thân đối phương đồng ý.
Hồi phục tinh thần, Lâm Thịnh nhìn về phía người đại diện của Tây Luân.
Cô gái tóc đỏ tên là Sardinia kia trả lời rành rọt từng câu từng chữ.
"Chúng tôi đã nhận được thông báo và cũng đã phê chuẩn cho công tác càn quét của các cậu. Chỉ là các vị lại không nói đến, trong lần càn quét này sẽ dẫn đến cả trận chiến giữa những cường giả cấp cao!"
Xem ra cô ta vô cùng tức giận.
Phía bên Tây Luân quả thật có lý do để tức giận.
Vì bây giờ, tại nơi mà Vua Bóng Đêm và Gunan đã chiến đấu với nhau, trong bán kính năm mươi mét quanh đó không còn một ngọn cỏ nào. Tất cả đã biến thành đống đổ nát.
Những kiến trúc bị phá hủy xung quanh gồm có: một khu dân cư, mười ba cửa hàng, mười hai cây đèn đường, một trạm trung chuyển thông tin, ngoài ra còn có rất nhiều con đường đang cần được tu sửa.
Hơn nữa, phía Tây Luân còn phải giúp che giấu và tẩy não những người bình thường.
"Sau đó thì sao?" Lâm Thịnh biết rõ đối phương đến đây là để trao đổi điều kiện.
Quả nhiên, sắc mặt của cô gái tóc đỏ Sardina vừa rồi còn oán giận thoắt cái đã thay đổi. Cô ta liếc mắt ra hiệu cho trợ lý bên cạnh. Trợ lý tiến lên một bước, đưa một xấp tài liệu cho Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh nhận lấy, cái đầu tiên đập vào mắt là yêu cầu để cho Vua Bóng Đêm giúp đỡ một lần. Quả nhiên bọn họ đã để mắt tới khả năng chiến đấu của Deas.
"Nếu các người cần chúng tôi bồi thường tổn thất của khoảnh đất đó, chúng tôi có thể bồi thường. Chỉ là Vua Bóng Đêm mới chiến đấu với vị khách thần bí kia một trận, vì vậy bây giờ vẫn chưa hồi phục lại. Có lẽ không giúp được các người rồi." Lâm Thịnh từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...