Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

"Không sao. Chúng tôi có thể chờ." Sardinia nghiêm túc nói: "Điện chủ cũng biết, bên phía chúng tôi đã giúp Thánh Điện của các cậu ngăn chặn khá nhiều phiền phức trên phương diện quốc tế nhỉ."

Lâm Thịnh im lặng suy tư.

Phải công nhận rằng điều mà đối phương vừa nói rất đúng.

Không như Tịch Lâm, bên phía Tây Luân quả thực đối xử rất tốt với bọn họ. Có thể thấy rằng, tuy trong đó có lý do là vì người siêu phàm của Tây Luân quá ít, thế nhưng bây giờ Thánh Điện có thể bình an phát triển, không gặp phải bất kỳ một sự cản trở nào trên phương diện quốc tế, hoàn toàn là nhờ Tây Luân đứng sau hỗ trợ.

"Vậy phải xem đại nhân Deas khôi phục như thế nào." Lâm Thịnh nhìn về phía Vua Bóng Đêm.

"Tôi bị thương rất nặng." Deas vô cùng phối hợp giơ tay lên: "Người kia lợi hại quá, tôi chỉ kịp ra một chiêu đã bị hắn ta làm trọng thương. Bây giờ thậm chí còn chẳng động đậy được đây này."

Thấy người không biết xấu hổ rồi, thế nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy!

Trong lòng Lâm Thịnh và Cardura đồng thời mắng chửi cái con người mặt dày kia.

Đúng là anh chỉ ra một chiêu, nhưng vấn đề là chỉ một chiêu này thôi đã khiến cái tay Tọa Thiên Sứ Gunan kia bị trọng thương, bỏ chạy mất tiêu, còn anh chẳng rơi một cọng tóc nào.

Sardinia lại tin tưởng không chút nghi ngờ.

Dưạ theo dao động năng lượng trước đó mà phán đoán, cô ta tin rằng Deas không nói dối. Dù sao họ cũng nghi ngờ rằng đối phương là cường giả cấp bậc Lục Dực.


Cả Tây Luân cũng không có bao nhiêu cường giả cấp bậc này.

Khi người siêu phàm đạt đến một độ cao nhất định, người ta không thể chỉ lấy phạm vi diện tích phá hoại để phán đoán cấp bậc nguy hiểm được. Nhất là cường giả cấp bậc tà năng, càng lên trên thì mức độ càng lớn hơn.

"Không sao, mong đại nhân Deas cố gắng dưỡng thương. Nếu cần thì chúng tôi có thể giúp ngài liên lạc với Lục Dực trong lãnh thổ Tây Luân..."

"Không cần đâu. Tôi chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn." Deas nhanh chóng bổ sung.

"Vậy cũng được..."

Sardinia gật đầu, lại trao đổi thêm một lúc với Lâm Thịnh, sau đó chính thức ký tên vào hiệp ước hợp tác bảo vệ an ninh với Thánh Điện.

Hiệp ước được thông qua, chỉ cần Thánh Điện đồng ý ra tay vào lúc quan trọng, hỗ trợ phòng thủ giúp cho Tây Luân, vậy thì Tây Luân sẽ nâng đỡ Thánh Điện hết mực, khiến Thánh Điện có thể phát triển một cách chính quy.

Sau khi hai bên ký vào hiệp ước, Sardinia lại bày tỏ sự an ủi và quan tâm đối với các thành viên Thánh Điện đã phải chiến đấu cực khổ, đồng thời còn để lại quà động viên của chính phủ, sau đó mới dẫn người rời đi.

Lâm Thịnh dõi theo mãi đến lúc cô ta ra khỏi phạm vi núi Thánh Điện rồi mới thông qua mối liên kết linh hồn, mở một cuộc họp ngắn với ba người Cardura.

"Deas, rốt cuộc Tọa Thiên Sứ Gunan của Tháp Thiên Đường có thực lực như thế nào? Anh ăn ngay nói thật cho tôi."

"Tôi bị thương, thật đấy." Deas nghiêm túc trả lời: "Tôi không đùa đâu. Cuối cùng tôi đã phải sử dụng năng lực thiên phú Long Vương Ngưng Thị, định xử lý hắn trong một chiêu, thế mà không ngờ... Cái tay Tọa Thiên Sứ kia siêu mạnh, siêu siêu mạnh! Tôi gần như cho rằng mình đang chiến đấu với một con Cự Long bằng xương bằng thịt."


"Khoa trương đến vậy ư?" Lâm Thịnh có ký ức về hệ thống chiến lực của thành Hắc Vũ.

Một con Cự Long trưởng thành, thấp nhất cũng phải trên cấp mười ba. Cho dù vào thời đại của thành Hắc Vũ đã rất hiếm khi được nhìn thấy Cự Long, nhưng ít cũng không có nghĩa là không có.

"Đúng là rất khoa trương. Tôi chỉ là một mảnh vỡ linh hồn nhỏ bé, nếu muốn hoàn toàn phát huy được thực lực thì không thực tế cho lắm. Chỉ có thể lợi dụng năng lực thiên phú của bản thân để ra tay thôi." Deas giải thích.

"Long Vương Ngưng Thị là thiên phú chủ động mạnh nhất mà tôi có thể sử dụng. Nhưng dù như vậy thì cũng đã bị người kia chặn lại rồi."

"Nếu một kẻ có thực lực như vậy trở lại, anh có chống đỡ được không?" Lâm Thịnh hỏi.

Deas trầm tư.

"Cá nhân tôi cảm thấy mình không ngăn nổi."

"Tại sao? Thực lực của ngài mạnh hơn hắn ta kia mà?" Cardura chen vào hỏi.

"Bởi vì sau lưng hắn là cả một thế lực to lớn. Lần này đến đây, có khả năng rất lớn là hắn chưa chuẩn bị kỹ càng."

Deas nghiêm túc nói: "Tôi có thể cảm nhận được hắn ta không cam lòng. Chắc chắn hắn ta vẫn còn một lá bài tẩy nào đó chưa dùng, thế nên mới có tâm thái đó."

"Nếu cái tay Liệt Đẳng Sử kia sử dụng năng lực Bình Đẳng Hải thêm một lần nữa, anh có thể ngăn cản không?" Lâm Thịnh hỏi lại.


"Khó..." Deas lắc đầu: "Hình như năng lực ấy không dựa trên chính bản thân Tọa Thiên Sứ Gunan, mà là năng lực được dẫn ra từ trong một nguồn năng lượng khổng lồ, không có giới hạn nào đó."

"Ý của anh là mượn dùng?" Lâm Thịnh hỏi ngược lại.

"Đại khái chính là như vậy. Khi không biết rõ nguyên lý và phân đoạn ở bên trong, ngoại trừ dùng cứng chọi với cứng thì chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Lúc trước, điểm mấu chốt giúp tôi có thể đánh tan năng lực Không Ánh kia, là khi đó linh hồn tôi thuộc về bên ngoài, không hề bị năng lực kia khóa lại. Như thế cũng có nghĩa là áp lực mà tôi phải chịu sẽ nhỏ hơn, cho nên mới có thể hoàn toàn bùng nổ ngay tức thì, đập vỡ cái năng lực đó."

Lâm Thịnh hiểu rõ. Cậu suy tư một lúc.

"Tôi có một ý này."

Trong lòng cậu khẽ động, lập tức truyền ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình cho bọn họ.

"Tôi định chính thức học tập tà năng."

"Học tập tà năng?" Cardura ôm tay của Lâm Thịnh, kinh ngạc kêu lên.

"Không phải Thánh lực rất tốt sao?" Nó không muốn Lâm Thịnh rời đi: "Tu luyện tới mức độ cực cao, thực lực sẽ rất khủng bố."

"Không phải, nhân lúc không ai biết phải kiểm tra Thánh lực như thế nào, tôi hoàn toàn có thể thâm nhập và học tập hệ thống tà năng trước. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Lâm Thịnh nghiêm túc nói.

"Tôi hiểu ý của cậu." Deas lười biếng nói: "Vậy bên này thì sao?"

"Để lại một phân thân chuyên môn chuyển hóa Thánh lực và phát triển Thánh Điện là được." Hiện tại Lâm Thịnh có thể phân ra làm ba việc cùng lúc, hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Dù sao bên phía Thánh điện hoàn toàn có thể đặt chế độ auto "treo máy" mỗi ngày, để quái vật sấm sét làm linh vật trang trí trong Thánh điện, lúc cần thì dùng là được.


Mối nguy lần này khiến cậu hoàn toàn ý thức được, bản thân mình vẫn còn biết quá ít về hệ thống siêu phàm của thế giới này.

Đi suốt con đường từ trước đến nay, gần như lúc nào cậu cũng mệt mỏi và bị động trước nguy hiểm, hết người tà năng này đến người tà năng khác kéo đến.

Từ yếu đến mạnh, thậm chí hiện giờ đã đến lượt Liệt Đẳng Sử.

Vẻn vẹn chỉ là một Liệt Đẳng Sử thôi đã suýt chút nữa khiến Thánh Điện nhỏ bé của cậu lật thuyền. Mà Tháp Thiên Đường tuyệt đối không chỉ có một Liệt Đẳng Sử.

Vì vậy cậu nhất định phải hoàn toàn thâm nhập vào đó, tìm hiểu rõ xem thế giới tà năng thật sự là thế nào, cả việc phải ứng phó như thế nào với năng lực vô cùng mạnh mẽ của Liệt Đẳng Sử nữa.

"Vậy thì... cậu muốn đi đâu học? Biệt đội Siêu Pháp? Mặc dù quan hệ giữa chúng ta và Tây Luân không tệ, thế nhưng vẫn chưa đến mức có thể để cậu vào học tập tà năng đâu nhỉ?" Deas dò hỏi.

"Tà năng ở Tây Luân phát triển không mạnh lắm, quan hệ hiện có cũng không đủ để tôi vào đó tiếp xúc nhiều, nên vào trong đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Muốn đi thì phải đến nơi tốt nhất, giải quyết nhanh gọn một lần." Lâm Thịnh thản nhiên nói.

"Tôi cần phải đến nơi mà tà năng phát triển tốt nhất, đồng thời không có liên hệ gì với hội Thiết Quyền và Thánh Điện. Tốt nhất là dùng thân phận hoàn toàn mới, bắt đầu học tập tà năng lại từ đầu."

"Theo tư liệu thì trong số các nước quanh biển Trân Châu, có ba khu vực sở hữu thực lực tà năng mạnh nhất." Cardura bổ sung thông tin.

"Tháp Thiên Đường của Lydum, Bạch Chỉ của Mida và Ngọn Lửa Địa Ngục của Euro. Việc điều khiển tà năng chắc hẳn có liên quan đến linh hồn. Chuyện này em có hỏi ý kiến của anh chàng béo Mã Y rồi, anh muốn đến cũng không khó lắm." Cardura nói thêm.

"Tôi đi rồi, phía bên này phải nhờ anh trông chừng đấy Deas."

"Chỉ cần cậu đừng chê tôi vô dụng là được." Deas lười biếng nói.

"Vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng thôi." Lâm Thịnh hít sâu một hơi: "Tôi nên đi đâu? Dùng cách gì để đi đến đó?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận