Trăng dưới hiên

Chương 32: Đáp án
Hắn nói một câu chưa đủ, lại nói tiếp: “Cố Diêm bây giờ mà đi nơi khác ngủ, còn có thể quay về được sao?”
Lúc đầu nàng cũng bảo hắn ra chỗ khác ngủ, không muốn cho hắn cùng giường, sau xảy ra việc kia, nàng không muốn cho hắn cùng giường, lúc dùng bữa mặt lúc nào cũng lãnh đạm, về sau nàng cũng không cho hắn vào Ngọc Viên nữa.
Cố Diêm trước vẫn luôn kiên trì về phủ công chúa dùng bữa, chỉ là đoạn thời gia đấy hắn thật sự không chịu nổi, cho nên mới đồng ý Chu Sơn đi uống rượu.
Hắn uống đến nửa tỉnh nửa say, cố mỏ to mắt ra xem mà vẫn không nhìn rõ, hắn nhìn ai cũng thấy giống công chúa nhà hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt ai cũng không thấy nữa, hắn tìm nằng khắp nơi, về phù thì của Ngọc viên cũng đá khóa rồi, liền trực tiếp trèo tường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đấy, hắn chỉ muốn có thể xác định xem liệu công chúa có ở trong thế giới của hắn hay không?
Chỉ là……
Cố Diêm nhớ tới lần đó, thần sắc ảm đạm: “Công chúa……”
Yến Hạ Nguyệt trực tiếp ngồi dậy, nàng bẹp bẹp miệng, cắn môi nói: “Ngươi ủy khuất cái gì?”
Mái tóc dài của nàng trượt trên đầu vai được phủ lên một lớp đèn vàng màu nhàn nhạt nhìn thật dịu dàng.
“Ta có nói ngươi không được về đây ngủ nữa đâu? Chỉ là mấy ngay nay cơ thể ta bẩn, ngươi chờ nó qua rồi về ngủ, được không?”
Cố Diêm đến gần, ngồi ở mép giường, hắn đem tóc nàng vén ra sau tai, lại tiện tay nhéo nhéo vành tai nàng, nghiêm túc nói: “Công chúa, cái này không liên quan, tính ra, việc này so với việc không thể ngủ cùng công chúa, ta thấy không ngủ cùng công chúa mới là việc ta không chấp nhận được.”
Hắn bỏ tay xuống, cởi ra giày nằm ở bên cạnh Yến Hạ Nguyệt.
Yến Hạ Nguyệt tự giác gối đầu trên cánh tay hắn, mặt dán vào lồng ngực hắn.
Cố Diêm ôm lấy nàng, nhất thời cảm thấy nếu thời gian mãi mãi dừng tại giây phút này thì thật tốt.
Cả đời Cố Diêm-hắn chưa từng theo đuổi cái gì, đánh vài trận liền được sắc phong làm đại tướng quân, nhưng giờ hắn chỉ muốn cùng nàng có thể làm bạn như vậy cả đời, con nối dõi gì đó, cũng không hẳn là điểm mấu chốt.
Yến Hạ Nguyệt nằm yên cũng chỉ được trong chốc lát, lại không cam lòng ngẩng đầu: “Ngươi nói cho ta biết đi, ta thật sự không thể hiểu nổi, ngươi không nói cho ta, đêm nay ta chắc chắn không thể ngủ yên được.”
Cảm xúc của Cố Diêm bị vỡ vụn, hắn bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào gương mặt nàng, nhìn vào đôi mắt ‘khẩn cầu thắm thiết’ của nàng, Cố Diêm cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.

Hắn không dám nhìn Yến Hạ Nguyệt tiếp nữa, mắt nhìn thẳng lên đỉnh màn giường màu xanh nhạt, chậm rãi nói: “Công chúa…… chắc cũng biết thân thể của nam tử và nữ tử bất đồng đi.”
Yến Hạ Nguyệt gật gật đầu, cũng không phải thiếu nữ chưa gả, đương nhiên biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm thật sự cảm thấy rất khó có thể nói ra mấy chuyện này, im lặng một chút rồi cuối cùng cũng nói: “Chỗ kia của nam tử…… chỉ cần có được kích thích, liền sẽ…… liền sẽ……”
Yến Hạ Nguyệt thúc giục nói: “Ta biết nó sẽ thế nào, ngươi nói tiếp đi.”
Cố Diêm chưa từng ấp úng như vậy, hắn cứ như vậy vài lần, nàng cũng không đành lòng ép hắn nói tiếp.
Cố Diêm cảm nhạn được hô hấp của nàng phả ra trên ngực hắn, trong lúc nhất thời cảm nhận được kích thích, kia chỗ bắt đầu trở nên không nghe lời.
Hắn cảm thấy thời gian lúc này trôi qua cũng quá gian nan rồi đi, nhưng tiểu tổ tông trong ngực hắn có biết gì đâu, vẫn cố tình thúc giục hắn nói tiếp: “Ngươi mau nói đi, sau đó sẽ như thế nào?”
Cố Diêm cố gắng khống chế hô hấp, chậm rãi nói: “Sau đó…… Nam tử cố gắng ổn định tâm trạng, bình tĩnh lại, lúc đấy kích thích kia cũng không còn quá rõ ràng, cho nên chỗ kia rồi cũng sẽ về như ban đầu mà thôi.”
Yến Hạ Nguyệt mơ hồ đã hiểu, nhưng lại giống như không hiểu, nhưng nàng vẫn nhớ đến biện pháp thứ nhất trong quyển thoại bản kia.
Phát tiết ra.
Làm thế nào để phát tiết ra?
Nàng nghĩ, lại hỏi, giọng điệu nàng chính là thiên chân vô tà: “Không phải còn có thể phát tiết ra sao? Phát tiết là như thế nào? Làm thế nào để phát tiết?”
Cố Diêm cho rằng chỉ cần hắn trả lời xong một câu vừa nãy là có thể được giải thoát, không nghĩ tới công chúa của hắn đã chuẩn bị một vấn đề trí mạng để tung ra cho hắn như thế.
Chỗ kia của hắn cũng đã phấn chấn tinh thần lắm rồi, cũng mày nàng chỉ dán lên nửa người trên của hắn, bằng không nàng cũng đã phiện khác thương rồi.
Yến Hạ Nguyệt thật sự không biết.
Từ trước nàng cùng Cố Diêm ở trên giường làm việc, hình như hắn cũng không phát tiết ra thứ gì a?
Cái việc này làm sao để giải thích cho nàng bây giờ đây?
Cố Diêm gần như muốn cầu xin nàng rồi: “Công chúa, ngày mai nói tiếp nha, được không?”

Yến Hạ Nguyệt ngẩng đầu, ở trên cằm hắn hôn một cái: “Chỗ tốt cũng đã cho ngươi, ngươi mau nói đi, không nói ta liền đem ngươi đá xuống giường nga!”
Thật là muốn mạng người mà.
Cố Diêm thậm chí còn tưởng tượng dùng tay nàng ấn lên vị trí kia, để nàng có thể biết “Như thế nào là phát tiết”, “Phát tiết là cái gì”.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn lại trầm mặc, giữ chặt tay hắn đong đưa lắc lắc: “Cầu xin ngươi, Cố tướng quân ~”
“Phu quân ~”
“Phò mã ~”
Mỗi một câu như vậy như là đêm tấm hắn đào ra rồi nhúng vào mật vậy.
Ngọt ngào lại giày vò người.
Như vậy cũng mệt nhọc quá rồi, Cố Diêm từ bỏ việc giãy giụa: “Nam tử…… đến một độ tưởi nhất định, kia chỗ sẽ…… Có…… Có……”
Yến Hạ Nguyệt chớp đôi mắt, ánh mắt dò hỏi: “Có cái gì?”
Cố Diêm đến lúc này không còn gì để mất nữa rồi, tâm lặng như nước: “Sẽ có vật là có thể làm phu nữ mang thai, khi chỗ đó chịu kích thích, bên trong bên trong sẽ có vật kia, khi phát tiết nó ra thì chỗ kia cũng sẽ trở lại bình thường.”
Yến Hạ Nguyệt a một tiếng, ngạc nhiên nói: “Là như thế sao!”
Nàng tiếp thu một kiến thức mới lạ, lại nghi nói tiếp: “Nhưng tại sao ta chưa từng thấy qua?”
Cố Diêm lại trầm mặc rất lâu, Yến Hạ Nguyệt tự mình suy nghĩa nửa ngày, thật cẩn thận lấy tay chọc chọc eo Cố Diêm, Cố Diêm bắt được tay nàng, cảnh cáo liếc mắt nhìn Yến Hạ Nguyệt một cái.
Yến Hạ Nguyệt lại cho rằng mình đã đoán đúng, nàng thương tiếc nói: “Không sao đâu, Cố Diêm, ta không chê ngươi, cùng lắm đợi máy năm nữa chúng ta ở đám tôn thất trong hoàng tộc chọn một đứa là được.”
Cố Diêm nhéo nhéo mu bàn tay nàng, lại nắm lấy tay nàng, ngữ khí không tốt lắm: “Công chúa làm sao lại nói như vậy?”
Hắn cũng đã từng có nghĩ tới chuyện đấy, nhưng là hiện tại, suy nghĩ của nàng hình như có chút lệch lạc rồi.

Yến Hạ Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, thấy Cố Diêm còn nhìn nàng, mềm mại nói: “Ngươi…… Ngươi không phải…… Cùng với những người khác không giống nhau sao?”
Cố Diêm cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, bởi vậy cũng thấy tốt hơn nhiều, hắn suy tư trong chốc lát, không hiểu bản thân mình cùng người khác có chỗ nào không giống nhau.
Hắn thưởng thức ngón tay Yến Hạ Nguyệt, không lắm để ý nói: “Nơi nào không giống nhau?”
Yến Hạ Nguyệt biểu tình càng cẩn thận, trong tâm còn trộn lẫn cả yêu thương của nàng dành cho hắn, Cố Diêm tưởng mình hoa mắt, nàng cân nhắc rồi lại đắn đo, nói: “Ngươi nếu như……không cam lòng, chúng ta thỉnh đại phu xem thử đu, chỉ là mặt mũi ngươi quan trọng như vậy, ta kêu Bình Bình đi tìm đại phu nào y thuật giỏi mà kín miệng một chút, chúng ta từ từ chữa, không phải nóng nảy đâu.”
Cố Diêm rốt cục cũng đã hiểu nàng đang nghĩ gì, thanh âm hắn giống như là rít từ trong kẽ rang mà bật ra: “Tìm đại phu làm gì cơ”
Yến Hạ Nguyệt nhíu mi, không hiểu tại sao Cố Diêm lại nhất định để nàng nói trắng ra như thế, hắn hỏi như vậy, chẳng lẽ bản thân hắn không thấy khó chịu sao?
Cố Diêm nhìn Yến Hạ Nguyệt khó xử, xoay người đối diện với nàng, hắn cách nàng rất gần, làm Yến Hạ Nguyệt có chút muốn trốn tránh, nhưng eo nàng vẫn luôn bị hắn ôm lấy, muốn trốn cũng không trốn được.
Yến Hạ Nguyệt đè thấp thanh âm xuống: “Ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”
Cố Diêm tiến gần lại tai nàng, bất chấp tất cả mà nói ra: “Công chúa, nàng chưa từng thấy qua nó, vì ta chưa từng để nàng gặp nó.”
Hắn nhìn Yến Hạ Nguyệt kinh ngạc, lại cắn răng bổ sung nói: “Ta không có vấn đề gì hết.”
Yến Hạ Nguyệt nghe hắn nói, không khỏi nhớ về những hôm bọn họ làm việc trong phòng, như hình nàng kêu hắn dừng vào cái lúc mà hắn……
Nàng bây giờ cũng hiểu đước cái đồ vật kia của nam nhân, nói như vậy, Cố Diêm hình như không có lừa nàng thật.
Nàng lại nhớ tới một lần kia, hắn lúc đấy rất khác, bất kể là về hành động hay biểu tình, nàng giãy giụa, khóc đến mức thần trí cũng không còn thanh tỉnh, loáng thoáng có thể thấy hắn giống như đáng rất thỏa mãn trên người nàng……
Nguyên lai tất cả là như thế này sao……
Cố Diêm nhìn ánh mắt Yến Hạ Nguyệt, lại hôn hôn sườn mặt nàng: “Công chúa suy nghĩ cái gì vậy?”
Yến Hạ Nguyệt theo bản năng trả lời nói: “Nhớ tới lần kia.”
Cố Diêm cứng đờ, Yến Hạ Nguyệt thậm chí cảm giác được cơ bắp dưới cổ nàng đột nhiên căng chặt, hắn đắng chát mở miệng: “Công chúa vẫn còn để……”
Yến Hạ Nguyệt để ngón tay lên trước môi hắn, đôi mắt cong cong: “Ta không có, ngươi đừng nói bậy.”
Cố Diêm không quá tin tưởng.
Chuyện này ở trong lòng hắn chính là sai lầm mãi mãi không thể sửa chữa, trước kia, mỗi lần nàng đề cập đến vấn đề hòa li, hắn đều có thể mặt dày mà tiếp tục tiếp cận nàng, chỉ là một lần kia chính là quá mức hoang đường.
Hắn mãi không thể quên được cái thời điểm sáng hôm sau hắn mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt hắn chính là thân thể công chúa chằng chịt dấu vết còn lưu lại, hắn muốn trấn an nàng, nhưng tay mới chạm vào vai nàng, nàng đã co rúm người lại khóc nở.
Hắn chưa từng nghĩa đến việc bản thân mình sẽ đem công chúa ra tra tấn như vậy.

Với hắn, công chúa của hắn phải là một người vô lo vô sầu mới đúng.
Đúng ra nàng nên là một cành hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất ở đầu cành mới đúng, không e ngại bất cứ chuyện gì cả, nhưng hắn lại làm cho nàng như một viên ngóc nát vụn, chỉ là một trận gió nhẹ cũng sẽ làm nàng đang đớn.
Đều là hắn sai.
Hắn không dám tiếp tục xuất hiện trước mặt nàng, sợ nàng không thể đi ra khỏi nỗi sợ hãi kia.
Hắn đi sớm về trễ, rất ít khi chạm mặt nàng.
Có lẽ việc hắn né tránh nàng có hiệu quả, lúc nàng gặp hắn một lần nữa, nàng lại giống với một Khang Dương công chúa trước đây, không chút để ý mà yêu cầu hòa li.
Hắn trong lòng hổ thẹn với nàng, lại khó có thể bắt mình buông tay.
Hắn quá ích kỷ, hắn nghĩ bản thân có thể cùng công chúa sẽ mãi là phu thê, cho dù cả ngày cũng không thấy nhau một lần.
Sau nhiều ngày qua đi, tuổi hắn một ngày lại già thêm một ngày. Can phòng trống vắn xung quanh làm hắn bắt đầu cảm thấy do dự.
Phu the bọn họ muốn gương vỡ lại lành, thật sự khó hơn lên trời, hắn-Cố Diêm cả đời này cứ như vậy, ngã vào người công chúa, đúng cũng không thể đứng dậy được, nhưng hắn cùng công chúa không giống nhau.
Công chúa tốt như vậy, nên có một phu quân tốt.
Nàng vĩnh viễn nên được người khác đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, tìm đủ mọi cách mà tỉ mỉ che chở cho nàng.
Mà hắn lại không xứng.
Yến Hạ Nguyệt thấy hắn càng ngày càng không tốt, nghĩ hắn chắc chắn lại thấy áy náy.
Nàng cũng nằm nghiêng đối mặt với hắn, tuy rằng cái tư thế này đối với nàng bây giờ rất là nguy hiểm, nhưng nàng cũng bất chấp với điều đó, trấn an thật tốt cảm xúc của Cố Diêm mới là quan trọng nhất.
Yến Hạ Nguyệt nhéo nhéo ngón tay hắn làm hắn hoàn hồn, trong nháy mắt liền thay đổi thần thái, nàng nhíu mi, khóe mắt cũng ửng đỏ, biểu tình áy náy, thanh âm cũng khổ sở: “Nói cho cùng mọi chuyện vẫn là ta sai, ta với ngươi thành thân nhiều năm như vậy, nhưng lúc ở trên giương ta lại chưa từng quan tâm tới cảm thục của ngươi, ta…… Cũng cũng chỉ vừa mới biết nguyên nhân nam nhân ở trên giường có thể dừng lại, việc đó với nam nhân chẳng khác gì muốn mạng của họ vậy, ta đã nhiều lần như vậy, ngươi đến một câu oán niệm cũng không có nói.”
Ngón trỏ nàng vẫn còn để ở trên môi Cố Diêm, hắn cũng không nói được gì, chỉ có thể nghe nàng nói.
“Nhiều năm như vậy, ta cũng không đặc biệt đem mình thành thê tử của ngươi, đây là ta sai; ngươi mọi nơi mọi chỗ mà chiếu cố ta, mà ta lại chưa bao giờ chủ động chiếu cố qua ngươi, cũng là ta sai; từ sâu trong tâm ta, chưa bao giờ thật sự muốn hòa li, nhưng là vì cùng ngươi cãi nhau nhiều lần mà đem chữ hòa li nói ra, vẫn là ta sai.”
Yến Hạ Nguyệt nói, lại nhớ tới bộ dáng thê thảm của mình đời trước sau khi hòa li, hốc mắt lại đỏ ửng, thanh âm cũng nghẹn ngào: “Ngươi cũng có sai, ngươi rõ ràng thích ta, nhưng trước nay đều không nói, đây là ngươi sai; ngươi rõ ràng muốn cùng ta đi hết quãng đời còn lại, lại không dạy ta cách yêu ngươi, chỉ muốn ngày ngày có thể yên lặng mà trôi qua, cũng là ngươi sai; ngươi rõ ràng chưa bao giờ tận hứng, nhưng vẫn luôn chiều theo ta, chưa từng cùng ta thổ lộ tình cảm, vẫn là ngươi sai.”
Nàng nói, nước mắt cũng chảy xuống, từ đuôi mắt mà chảy dọc, dừng ở phần tóc mai nàng biến mất. hai hàng nước mắt của nàng liên tục rơi xuống.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận