Từ nhỏ, Bắc Đường Mặc Nhiễm luôn mơ thấy một người có dung mạo rất giống hắn nhưng lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Hắn không hiểu sao những việc xảy ra hằng ngày của người đó lại được hắn nhìn thấy trong giấc mơ khi an giấc.Sau này, khi phụ hoàng mất đi, hắn mới biết được nguyên nhân.
Thì ra lúc hắn còn trong bụng mẫu phi, hắn còn có một đệ đệ song sinh.
Nhưng vì không thể giữ lại cùng lúc hai người con, cũng không đành lòng để đệ ấy chết, phụ hoàng, mẫu phi đã dùng sức mạnh của Hoàng Đạo, di chuyển đệ ấy đến một không gian khác, để được an toàn sinh ra.
Vì vậy, người tên Ngụy Vô Tiện trong giấc mơ là đệ đệ song sinh chưa một lần gặp mặt của Bắc Đường Mặc Nhiễm.Hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của đệ ấy.
Tuy không sinh ra được hưởng mọi vinh hoa phú quý như hắn, nhưng đệ ấy lại sống cùng nhiều người tốt, Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm thấy yên lòng.
Nhưng, hắn đã khóc rất nhiều khi chứng kiến từng bi kịch xảy ra với đệ ấy.
Đệ ấy đã đau khổ khi chết như thế nào."Ngụy Anh."Khi chết đi, linh hồn đệ ấy quay lại nơi đã hình thành, trước người thân duy nhất còn sót lại của mình.Bắc Đường Mặc Nhiễm lạnh lùng thế nào cũng phải rơi lệ trước linh hồn đau khổ, dằn vặt, tự trách đến mức không thể giải thoát của đệ đệ.Vì không muốn đệ ấy phải trở thành ác linh, Bắc Đường Mặc Nhiễm quyết định dùng pháp lực cao nhất của Hoàng Đạo quốc.
Hắn sẽ đảo lộn trời đất, di chuyển càn khôn, đưa đệ đệ mình quay trở lại thời điểm bắt đầu, để đệ ấy có thể thay đổi mọi thứ.Nào ngờ, trong lúc bày trận, sai sót đã xảy ra, linh hồn đệ đệ không quay lại thời điểm ban đầu, mà linh hồn của hắn, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã thay vào vị trí đó.**Bắc Đường Mặc Nhiễm giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình trong thân xác đệ đệ Ngụy Vô Tiện lúc nhỏ, hắn đã quay trở lại lúc đệ ấy bảy tuổi.
Lúc này, cha mẹ vừa mất, đệ đệ không còn người thân nào hết.Mang kí ức của đệ đệ, Bắc Đường Mặc Nhiễm (từ nay gọi thay cho Ngụy Vô Tiện) biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, hắn không thể để bi kịch như thế lại tái diễn.Điều đau khổ nhất của đệ đệ là chứng kiến sư tỷ Giang Yếm Ly chết trước mặt mà không thể làm gì.
Trong cuộc đời đệ ấy, người con gái này chính là ánh sáng, là thứ níu giữ đệ ấy lại.
Vì thế, khi cô ta chết, đệ ấy không còn thiết sống.
Nếu muốn linh hồn đệ ấy thanh thản ra đi, giang yếm ly phải có một cuộc sống thật hạnh phúc.
Để làm được điều này, hắn phải có sức mạnh trên đám thế gia kia."Ngụy Anh, chờ ta, ta nhất định thay đệ thực hiện mọi tâm nguyện."**Bắc Đường Mặc Nhiễm tuy sống trong một không gian khác, nhưng nhờ mối liên hệ với ngụy tiện nên từ nhỏ, hắn đã bắt chước học theo đệ đệ.
Vì vậy, bây giờ tuy mang thân xác trẻ nhỏ nhưng khả năng của hắn đã vượt xa số tuổi rất nhiều.Đứng trên vách núi cao, nhìn vực sâu không thấy đáy phía dưới, bắc đường mặc nhiễm cầm sáo trúc tự chế, vừa thổi khúc trần tình, vừa nhắm mắt nhảy xuống.Nhiều người không biết sẽ nghĩ hắn nghĩ quẩn, nhưng không phải thế, đây là một trong những kế hoạch của hắn.
Năm xưa trong giấc mơ, hắn thấy đệ đệ bị quăng xuống phía dưới, rồi bị tà khí khống chế một thời gian.
Nhưng giờ, có khúc trần tình khống chế, hắn đã an toàn đi xuống phía dưới vực sâu, đi vào bên trong, nơi chưa từng có một người sống nào bước vào được.
Năm xưa, hắn thông qua đệ đệ đã biết được bí mật nơi đây.
Sâu trong bực thẳm này là một kho tàng với rất nhiều kim ngân châu báu.
Đệ đệ không ham tài, lại muốn nhanh chóng rời khỏi để trả thù nên không quan tâm đến nó.
Hắn cũng không hám tài nhưng hắn phải lấy toàn bộ kho tàng này để chuẩn bị cho kế hoạch tạo dựng thanh danh của mình.Đầu tiên, Bắc Đường Mặc Nhiễm dùng một thỏi bạc, đi mua một xe ngựa cùng nhiều bao rơm và dây thừng.
Sau đó, hắn để châu báu vào bao, dùng rơm che đậy bên ngoài, dần dần di chuyển hết lên chiếc xe ngựa.
Gần một tháng không nghĩ ngơi, hắn đã an toàn đưa hết kho tàng này về Loạn Táng Cương.**Loạn Táng Cương, nơi chứa đầy bi kịch của đệ đệ.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra nơi này khi đó, nước mắt Bắc Đường Mặc Nhiễm không tự chủ mà rơi xuống.Loạn Táng Cương không người sinh sống, âm u tĩnh lặng.
Nhưng, nó sẽ chỉ còn lại ngày hôm nay thôi.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ bắt đầu thay đổi mọi thứ, lột xác hoàn toàn cho Loạn Táng Cương.Bắc Đường Mặc Nhiễm là vương gia tôn quý nhất của Hoàng Đạo Quốc, lại am hiểu bày binh bố trận, nên khi quan sát địa hình Loạn Táng Cương, hắn đã thấy nơi này địa hình phức tạp, dễ thủ, khó công, nếu xây dựng thành trì thì lợi chứ không hại.
Với không gian này, Bắc Đường Mặc Nhiễm không biết nhiều nơi, nếu đi tìm hiểu thì sợ mất nhiều thời gian, lại không dám chắc chắn.
Còn Loạn Táng Cương thì hắn biết quá rõ, vì thế, bắc đường mặc nhiễm quyết định xây dựng lãnh thổ riêng của mình ở nơi này.Dựa vào kiến thức có được ở Hoàng Đạo Quốc, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã tự tay thiết kế mọi thứ, sau đó, dùng ngân lượng có được đi tìm thợ về xây dựng.Loạn Táng Cương được hắn cho người xây dựng, cải tạo lại đất đai, trồng nhiều hoa cỏ khắp mọi nơi.
Nhưng đây không phải cái quan trọng, mà nó nằm ở núi Di Lăng phía sau nơi này.Trên đỉnh núi di lăng địa hình bằng phẳng, hắn quyết định xây dựng một tòa thành rộng lớn, kiên cố, nó được phát họa từ vương phủ của mình ở Hoàng Đạo Quốc.
Không những thế, dọc theo con đường lên đỉnh núi, hắn cũng cho xây dựng hàng loạt tiểu viện nhỏ.Ròng rã suốt một năm với hơn vạn người làm, Di Lăng thành đã xây dựng xong, Loạn Táng Cương cũng không còn âm u, lạnh lẽo nữa.
Đứng trên nơi cao nhất của đỉnh di lăng, nhìn khung cảnh xung quanh đã thay đổi, Bắc Đường Mặc Nhiễm hài lòng với kết quả đạt được."Ngụy Anh, chờ ta.
Ta nhất định sẽ khiến những người coi thường đệ phải hạ mình, cuối đầu trước ba chữ Ngụy Vô Tiện."**Thời gian thoi đưa, mới đây Bắc Đường Mặc Nhiễm đã sống ở nơi này ba năm.
Hắn từ một đứa bé bảy tuổi gầy gò, yếu ớt đã trở thành một thiếu niên mười tuổi khôi ngô, tuấn tú.Suốt thời gian qua, từ khi xây dựng lại Loạn Táng Cương và núi Di Lăng, hắn rất ít khi rời khỏi nơi này.
Thứ nhất, tuổi hắn còn quá nhỏ, rời đi tạo danh tiếng cũng không hay lắm.
Thứ hai, hắn phải có thời gian tìm hiểu thật kỹ các thế gia tu chân giới này.
Trước khi đối phó một người, hắn cần phải biết rõ mọi thứ liên quan đến kẻ đó.
Với lại, cái chết của đệ đệ có quá nhiều khúc mắc, suốt thời gian qua hắn cố gắng xâu chuỗi lại mọi thứ vẫn không thể tìm ra được điểm bất ổn này.
Rõ ràng mọi tai họa đổ lên đầu đệ đệ là có người thao túng, nhưng kẻ này là ai, Bắc Đường Mặc Nhiễm không thể tìm ra.
Hắn quá giỏi che dấu, nhưng thời gian vẫn còn đó, Bắc Đường Mặc Nhiễm tin tưởng sẽ bắt hắn lộ diện trước ánh sáng.Có thể do là huynh đệ song sinh nên Bắc Đường Mặc Nhiễm, Ngụy Anh có rất nhiều sở thích giống nhau.
Từ y phục màu tím, thích hoa sen cho đến uống rượu, cả hai đêu tương đồng.Từ khi đến đây, tuy sống ở nơi xa lạ nhưng thói quen của Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn không hề thay đổi.
Mang trong người thân phận vương gia, tuy bây giờ sống với thân phận đệ đệ nhưng Bắc Đường Mặc Nhiễm vẫn luôn giữ thái độ tôn quý của mình.
Mọi cử chỉ, hành động đều toát lên khí thế vương giả, khó ai sánh được.
Ban đầu, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng muốn thay đổi phù hợp giống đệ đệ, nhưng nghĩ lại, năm xưa không ít người chê thân phận đệ đệ thấp kém, cử chỉ lỗ mãng, ngông cuồng, vậy thì, hắn muốn đám người đó nhìn cho rõ kẻ thấp kém này có cử chỉ còn tôn quý hơn chúng.Ngồi phía sau hoa viên gãy đàn, Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đang đi đến.
Nhìn thiếu phụ ngoài hai mươi, khuôn mặt không xinh đẹp nhưng phúc hậu, hắn ra lệnh."Mau chuẩn bị hành lý cho ta.""Dạ, công tử."Trong ba năm này, trong một vài lần ít ỏi rời thành đi tìm thông tin cần thiết, bắc đường mặc nhiễm đã cứu không ít người rồi cho họ đến đây sinh sống.
Người thiếu phụ này là một trong số đó.
Cô bị người cha ham mê cờ bạc bán cho một tên nhà giàu làm thiếp.
Khi cô hạ sinh con gái thì bị ghét bỏ, cuối cùng còn bị bán vào lầu xanh.
Cùng đường, cô mang theo con nhỏ chạy trốn.
Lúc ôm con bị bắt giữ, đánh đập đến gần chết thì hắn xuất hiện, cứu cô.
Cô không còn nơi để về, cũng không biết nên đi đâu, vì thế, đã xin được đi theo hắn.Khi hành hiệp cứu người, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã nói rõ, hắn có thể cho họ tiền đi đến nơi khác lập nghiệp, còn nếu đi theo hắn thì trừ khi có lệnh, bằng không không được rời khỏi núi.
Những người hắn cứu đều tứ cố vô thân, không còn đường quay về, cũng chẳng biết đi bể đâu, họ bằng lòng đi theo hắn, coi hắn là chủ nhân mà đối đãi.
Vì thế, núi Di Lăng bây giờ hắn không còn đơn độc mà đã có gần mười người khác cùng nhau sinh sống.
Mỗi một người, một hoàn cảnh, một số phận, nhưng khi đến nơi này đã rũ bỏ mọi thứ, bắt đầu một cuộc sống mới.**Năm xưa vì sao đệ đệ bị người khác khinh thường, hãm hại mà không mấy ai lên tiếng bênh vực.
Dù đệ ấy tài hoa hơn người nhưng lại bị vu cho là kẻ xấu xa, gian ác không gì bằng.
Điều đầu tiên là bởi đệ ấy không thể nói ra sự thật về âm hổ phù, bị các thế gia cho rằng đệ ấy đã ăn cắp huyền thiết mà luyện thành.
Thứ hai, đệ ấy quá tài năng, dù là võ nghệ, bùa chúa hay pháp bảo thì đều vượt xa các thế gia, đệ ấy lại không ngoan ngoãn tuân theo lời bọn chúng.
Cuối cùng, chính là việc tốt đệ ấy làm không một ai biết đến.Suốt thời gian qua, Bắc Đường Mặc Nhiễm đã suy nghĩ rất nhiều về cách thức thay đệ đệ báo thù, rửa oan.
Trước khi tìm được kẻ chủ mưu phía sau, hắn phải được sự kính trọng tuyệt đối của các thế gia, mà muốn làm điều này thì không phải chuyện khó.
Dù là ở nơi nào, một khi quá mức tài năng thì luôn là cái cớ để người khác ganh ghét, đố kị.Bắc Đường Mặc Nhiễm biết không thể làm các thế gia kia tâm phục, khẩu phục, nhất nhất tin tưởng lời hắn.
Nhưng hắn lại biết cách khiến họ không thể nói xấu, tổn hại danh dự của mình, cũng như dù không thích cũng phải giả vờ tôn kính.Bắc Đường Mặc Nhiễm quyết định một thời gian dài sẽ đi khắp nơi, tiêu diệt tà khí, đem lại cuộc sống yên bình cho dân chúng.
Hắn muốn thông qua những người dân này để lập ra uy danh của mình.
Thế gia tu chân nhiều hay dân chúng nhiều? Bọn thế gia kia dù ganh ghét thế nào nhưng nếu hắn có được lòng người dân thì bọn chúng cũng không dám làm gì.Mang theo hành lý, Bắc Đường Mặc Nhiễm dặn dò vài điều cho người dân nơi này rời một mình rời khỏi núi Di Lăng, vượt qua Loạn Táng Cương, bắt đầu hành trình của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...