Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Hắn không có ý định sẽ ngừng, Tưởng Nguyệt mới nhìn qua Tiêu Đào khóc lóc: "Cô Tiêu, cô ngăn a Trí lại đi.

Cậu ấy sẽ đánh chết người mất."
"Anh Trí, anh bình tĩnh đã.

Có gì từ từ nói."
Tiêu Đào ôm thắt lưng Lục Trí, muốn ngăn lại sự việc.

Họ dằng co qua lại, cuối cùng hắn cũng ngừng đánh.
Tưởng Nguyệt vừa ôm chăn vừa khóc: "A Trí nếu như còn có người ngoài ở đây, tôi...!Tôi sẽ dọn ra ngoài."
"Tưởng Nguyệt..." Hắn nhìn cô, đôi mắt hắn đỏ ngầu không biết là tức giận hay như thế nào.
"Ngày mai tôi sẽ dọn đi." Cô ấm ức.
"Tôi sẽ đánh chết nó!!!"
"Anh Trí anh bình tĩnh đi, hay là vậy chúng ta về nói với cha.

Anh đừng đánh nữa, nói cha xử lý cho anh.

Đi, anh đi với em."
Tiêu Đào gọi thêm mấy người tới, khiêng a Lực rời khỏi nhà.


Tưởng Nguyệt ở trong phòng tắm, ung dung tận hưởng nước nóng...
*
A Lực tan thuốc rồi mới cảm thấy đau, gương mặt anh ta bị đánh tới biến dạng, đau tới mức phải chửi thề mấy tiếng.
Tiêu Nhất nhìn bộ dạng này của anh, mím môi không còn lời nào để nói.

Ông lại nhìn qua vẻ mặt hung dữ của Lục Trí, lần này đã chọc tới giới hạn của hắn.
"Chú Nhất, cháu không làm việc ở đây nữa.

Sau này không liên quan tới các người, chú yên lòng đi." Lục Trí nói, ánh mắt chứa đầy phẫn nộ.
"Kìa anh Trí, anh bình tĩnh đã." Tiêu Đào kéo tay hắn dỗ dành.
"Chuyện là thế nào?" Tiêu Nhất ngồi xuống ghế tựa, thở dài hỏi.
Tiêu Đào kể hết mọi chuyện cho ông nghe, cụ thể là a Lực cắn thuốc xong rồi ***** *** Tưởng Nguyệt ngay tại nhà.
"Tưởng Nguyệt là cảnh sát, không thể nào lại không biết võ phòng thân?" Tiêu Nhất đặt ra nghi vấn.
Tiêu Đào nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Lục Trí, thấy hắn định nói, cô cướp lời ngay: "A Lực cắn thuốc quá liều nên mất lý trí, anh Trí đánh cỡ đó mà anh ta còn không biết đau mà cha.

Với lại dì Tưởng đang tới chu kỳ sinh lý, con gái ở thời điểm đó rất yếu.

Nói chung là có chống cự, nhưng làm không lại a Lực nên mới..."
"Con tận mắt nhìn thấy à?" Ông nhướng mày hỏi con gái.
"Tận mắt nhìn thấy, anh ta khốn nạn tới mức thấy băng vệ sinh dính máu cũng không có ý định buông tha.

Cũng may con và anh Trí về kịp lúc."
A Lực lúc này cũng đã tỉnh hơn nhiều, nghe Tiêu Đào nói xong anh ta gào lên: "Cô ta quyến rũ em đó anh, rõ ràng cô ta cởi áo em trước."
"A Lực anh làm sai thì nhận đi, cảnh sát Tưởng tới kỳ sinh lý làm được cái gì chứ? Loại cầm thú như anh, cắn thuốc quá liều rồi sinh ảo tưởng, không tha cho ngươi ta thì có." Tiêu Đào gân cổ lên cãi lại, một mực muốn đòi công bằng cho nhà Lục Trí.
Tiêu Nhất thở dài mấy bận, chuyện này ông không ăn nói được với Lục Trí.

Thân làm anh hai, ông không cần lựa lời ăn nói với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này.

Nhưng mà con gái ông xem trọng hắn ta, ông lại là người cha rất thương con.
Tiêu Nhất nói: "Lục Trí chuyện lần này chỉ là sự cố, bỏ qua cho nó đi.

Nó cắn thuốc quá liều chứ không phải cố ý đâu."
"Chú Nhất chuyện này miễn bàn đi.

Cháu nể mặt chú không đánh chết nó.


Sau này cháu không làm việc cho chú nữa, tránh chú nghi ngờ không ngủ ngon được."
"Lục Trí, không phải tôi không tin cậu.

Thử hỏi nếu cậu là tôi thấy những thứ như vậy cậu có nghi ngờ không?" Tiêu Nhất xuống giọng.
"Chú Nhất cháu có quy tắc sống của cháu, không dính ma túy là cái thứ nhất, cái thứ hai là không được đụng tới người nhà của cháu.

Tưởng Nguyệt là người thân của cháu, cô ấy bị như vậy, ngay cả chính cháu cũng không biết nói như thế nào để xoa dịu cô ấy.

Tất cả đều do cháu không đủ tin tưởng làm cho chú nghi ngờ cháu, bởi vậy a Lực mới phải giám sát, nó mới có cớ ức hiếp người nhà của cháu.

Chú Nhất, cháu kính chú vì chú là bậc cha chú.

Cháu cảm thấy không thích hợp làm công việc nữa, chú đã không tin tưởng cháu, vậy thôi đi."
Lục Trí lần đầu tiên nói nhiều như vậy, nói hết rồi hắn quay lưng bỏ đi.

Tiêu Đào chạy theo ngăn cản hắn lại, nhưng cũng không có ích lợi gì.
Tiêu Nhất thở dài, nhìn a Lực bằng ánh mắt chán ghét.

Ông nói: "Lục Trí, quay lại đây."
"Cha gọi anh kìa, ông ấy biết nghi ngờ anh là sai rồi.

Anh Trí anh đừng có bỏ cha con em mà."
Tiêu Nhất hết nói nổi con gái, uy phong của ông bị cô chà đạp tới không còn mặt mũi rồi.
Ông gọi Lục Trí lại, tuyên bố: "Dây bên xóm B của a Lực, sau này giao phân nửa lại cho a Trí quản đi."
"Anh, sao mà thế được." A Lực không cam tâm gào lên.

"Mày làm sai thì phải bị phạt."
"Em cũng chưa làm được gì mà anh.

Tại nó ngon quá, em cắn thuốc xong có còn biết gì đâu.

Anh tha cho em đi."
...Xoảng...
Gạc tàn thuốc trên bàn Lục Trí cầm ném thẳng vào người a Lực, đủ hiểu được hắn tức giận tới mức nào.

Xong chuyện hắn chẳng nói năn gì rời khỏi nhà kho, Tiêu Đào cũng không được phép đi theo.
Cô chạy lại nhăn nhó với Tiêu Nhất, xị môi nói: "Tại cha hết đó, ai bảo nghi ngờ anh ấy làm gì? Người ta làm việc cho cha mấy năm rồi? Vừa giỏi vừa trung thành biết bao nhiêu, nếu là con, con cũng không thèm theo cha.

Không trọng dụng nhân tài, độc đoán, đa nghi, hứ!"
"Nè con một vừa hai phải thôi nha, đến cha mà cũng mắng luôn?" Tiêu Nhất bị mắng không nhịn được, còn bao nhiêu đàn em Tiêu Đào chẳng giữ thể diện cho ông gì cả.
"Con có mắng đâu, nói sự thật đó.

Cha chính là đang đối xử với anh Trí của con như vậy đó.

Cha biết khó nghe, ảnh cũng biết khó nghe chứ bộ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận