Trạm Dừng Chân Cuối Cùng


Mấy ngày trời Tưởng Nguyệt đi sớm về khuya, a Lực không có cơ hội để tương tác với cô.
Anh nhận ra, hai mẹ con nhà này sống rất hời hợt với nhau.

Ban ngày Tưởng Nguyệt đi làm, Lục Trí cũng đi tới tiệm xăm.

Cái nhà chỉ còn một mình a Lực, anh cũng xách áo ra ngoài luôn.
Lục Trí tưởng anh là chó sao, đem anh về rồi vứt đó để canh chừng nhà?
A Lực đi tới nhà kho gặp Tiêu Nhất, báo cáo lại tình hình mình do la được.

Tiêu Đào cũng nghe thấy, khoé môi cô gái cong lên, nụ cười tươi tắn luôn hiện hữu trên môi.
Cô mới nũng nịu kéo tay Tiêu Nhất nói: "Cha không tin lời con đó thấy chưa, rõ ràng Lục Trí rất trung thành với cha mà."
"Không phải để mất bò rồi mới lo làm chuồng, đề phòng vẫn hơn là không." Tiêu Nhất răn dạy.
Tiêu Đào bễu môi, sau đó lại cười với a Lực hỏi: "Anh nói họ sống chung với nhau mà như người dưng nước lã hả? Không có chung đụng luôn?"
"Đúng vậy, em vui lắm hả?" Rõ ràng như vậy là nhiệm vụ đi "nằm vùng" của anh thất bại, mà Tiêu Đào lại có vẻ rất vui.
Lục Trí có gì tốt mà khiến cô mê mẩn như vậy chứ? Hắn đẹp trai, anh cũng đẹp trai, kinh nghiệm về phương diện kia chưa chắc đã hơn được anh đâu.


Quanh năm chẳng thấy qua lại cùng phụ nữ, có khi còn chưa khai trai nữa.

Loại đàn ông nhàm chán, yếu sinh lý như vậy, Tiêu Đào rốt cuộc mê hắn ở điểm nào?
"Anh nói này tiểu Đào Đào, anh nghi có khi Lục Trí không được đấy.

Anh chưa thấy người đàn ông nào ở độ tuổi này mà không có ham muốn phụ nữ cả." a Lực có ý tốt nhắc nhở.
Tiêu Đào hất cằm, liếc anh: "Nói như anh trên đời này ai cũng mê gái à? Anh đừng có đánh đồng anh với những người khác."
"Em!" Rõ ràng anh có ý tốt nhắc nhở, vậy mà Tiêu Đào không nghe lời còn chửi anh.
Đúng là làm ơn mắc oán mà, a Lực rủa thầm trong bụng.
*
Mãi mới đến cuối tuần, đồn cảnh sát cũng buông tha Tưởng Nguyệt được một ngày.

Cô ở nhà nấu nướng, chờ Lục Trí về cùng ăn.

Bỗng dưng bây giờ mới phát hiện sự xuất hiện của a Lực cực kỳ cản trở tình yêu của bọn cô.
Tuần lễ nay Lục Trí không ôm cô ngủ, cô cũng không "quậy" hắn được đêm nào, có chút nhớ nhung, tất cả vì sự xuất hiện của gã đàn ông này.
"Cảnh sát Tưởng có cần phụ giúp gì không?" A Lực cuối cùng cũng bắt được cơ hội tiếp cận người đẹp.
Thấy cô loay hoay trong bếp, anh liền vào trong đó bắt chuyện.

"Có chứ, anh nhặt rau được không?" Cô cười hỏi anh.
"Xời, khi dễ tôi à? Tôi nhặt rau nhanh lắm đấy nhé.

Tôi thích nhất là ăn "rau sạch" nên nhặt kỹ lắm."
Mồm miệng của anh không tồi, biết nói bóng nói gió để gạ gẫm cô.

Tưởng Nguyệt cười cười, im lặng nấu đồ ăn.

Nhặt rau được một lúc, cô thấy a Lực bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, gãi gãi phần cổ, vai, gáy, đây là dấu hiệu chung của những tên nghiện thèm thuốc.

Mắt mờ, tay run, a Lực đặt rổ rau trên bàn, sau đó nói: "Tôi đi làm điếu thuốc."
"Tự nhiên."
Tưởng Nguyệt nhìn thì giống như đang tập trung nấu ăn, nhưng mắt cô thì sớm đã mọc ra phía sau ót, quan sát a Lực.
Cô biết rõ anh ta là con nghiện, nhưng không có ý định tống cổ anh ta vào tù, vì tương lai anh còn giá trị lợi dụng.

Tưởng Nguyệt lúc này đã nghĩ ra cách đuổi cổ a Lực rồi.
Cô đem túi lòng lợn vừa mới mua vào trong phòng, tìm một miếng băng vệ sinh sau đó chây trét máu lợn lên trên đó.
Tưởng Nguyệt tìm quần lót, lồng miếng băng vào sau đó giấu dưới gối nằm.

Xong việc cô ra ngoài như không có gì, tiếp tục nấu nướng.
A Lực lúc này đã phê pha lên chín tầng mây xanh, đôi mắt anh lờ đờ trong cơn đê mê lại xuất hiện ảo ảnh.

Tưởng Nguyệt kéo tay anh, dẫn vào phòng rồi đẩy anh xuống giường.
Cô ngồi lên người anh, cởi áo thun rồi dây lưng, hình ảnh lần này khá chân thật.
...Chát...
Anh bị tát một cú đau điếng, nhưng mà cơn phê thuốc khiến a Lực bị tê liệt cảm xúc, không có phản kháng.
Đầu óc anh bây giờ chỉ có Tưởng Nguyệt, làm sao "chơi" chết cô, làm ở tư thế nào mới "thoải mái" nhất?

A Lực vồ lấy người phụ nữ, giữ chặt hai tay đang giãy dụa của cô.

"Tưởng Nguyệt cuối cùng ngày này cũng đã tới, em phải là của anh.

Để anh chơi chết em!!!"
...Ầm...
"Thằng khốn nạn này, mày đúng là chán sống rồi mà."
Lục Trí liên tục tẩn vào đầu, làm cho thần trí anh tỉnh lại đôi chút.
Tiêu Đào nhìn khung cảnh hỗn độn trước mặt, quần áo nam nữ vứt lung tung dưới sàn, còn có quần lót dán đồ dùng của con gái còn dính đầy máu tươi.

Tưởng Nguyệt ngồi ở trên giường dùng chăn che chắn cơ thể, đôi vai run run đề phòng.
A Lực thì bị đánh cho thừa sống thiếu chết mặt bê bết máu.
Còn Lục Trí, hắn vẫn đánh, muốn đánh chết người đàn ông ấy là thật.
"A Trí đừng đánh nữa, dừng lại đi." Tưởng Nguyệt vừa khóc vừa nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận