Trái Tim Miền Ái Tử

Hôm nay là lần đầu tiên Hà Anh gặp Nguyễn Ư Dĩ.

Ông ngồi cạnh Nguyễn Hoàng ngoài ghế đá trông ra hồ sen, cả hai im lìm như vậy cũng đã khá lâu rồi.

Nguyễn Kim mất, bây giờ Nguyễn Hoàng chỉ còn có thể dựa vào Nguyễn Ư Dĩ. Ông là chú ruột của y, làm Thái phó trong triều.

Từ ngày Nguyễn Kim mất, cả thành Tây Đô dường như cũng trở nên căng thẳng. Dan cũng đi rồi, Nguyễn Hoàng cũng im lìm đi hẳn. Hình như, y cố tình trốn tránh Hà Anh.




-Chú xin với bệ hạ rồi, tạm thời con không cần phải lâm trận.

Nguyễn Hoàng lắc đầu khẽ.

-Đâu thể lơ là việc nước. Con gục ngã, chẳng phải đúng ý vua tôi nhà Mạc rồi sao?

Nguyễn Ư Dĩ vuốt dọc chỏm râu, ông thở dài thườn thượt.

-Dương Chấp Nhất đêm đó trốn đi, có người của ta báo lại, hắn về với Mạc Hiến Tông rồi.

Lòng bàn tay Nguyễn Hoàng siết chặt. Y cũng đã tin tưởng Dương Chấp Nhất đến nhường nào.

-Nghe nói, Phạm Hiển sau khi chết, Mạc Hiến Tông cũng đã tha cho người nhà, không truy cứu nữa.

Cuộc chiến này, đang dần trở nên tàn khốc.

-Sắp tới sẽ là con sao?

Y bàng hoàng nói. Nguyễn Ư Dĩ lẳng lặng nhìn sen.

-Hiện giờ Trịnh Kiểm vẫn còn cần đến con, hắn sẽ không làm hại đến con đâu.

Quả thật, đêm đó dưa đem đến phòng của Nguyễn Hoàng không có độc, nhưng dưa của Nguyễn Kim ăn thì có. Đó là lời đe dọa mà Dương Chấp Nhất, mà nhà Mạc gửi cho y.

-Uông làm Tả tướng rồi. Nó điều binh khiển tướng, cố giành lấy binh từ tay Trịnh Kiểm, nhất định Trịnh Kiểm sẽ không tha cho nó. Con cứ âm thầm tuân lệnh, đừng để bị rơi vào tầm ngắm. Chỉ cần còn sống, thù nào cũng có thể trả được.

Nguyễn Hoàng gật đầu rất khẽ. Ánh mắt y vẫn u uất, nhưng rồi, y bất ngờ cất lời.

-Chú, cậu có tin vào người đến từ tương lai không?

-Tương lai?

-Phải, tương lai mà người ta có thể biết trước được những chuyện xảy ra trong quá khứ, có xe máy, có máy bay.

-Con nói cái gì vậy?

-Con thật sự thấy khó tin, nhưng gần đây những suy nghĩ đó không ngừng đeo bám con.

-Vì cô gái đó sao?

Câu nói của Nguyễn Ư Dĩ làm cặp mắt Nguyễn Hoàng tự nhiên tối lại.
Y không muốn gặp nàng, vì y bắt đầu tin vào chuyện nàng đến từ tương lai.

Nhưng càng tin, y càng sợ hãi.

Chẳng lẽ nàng thừa biết Nguyễn Kim sẽ chết, nhưng vẫn làm như không.

















Nguyễn Hoàng men theo con đường mòn leo lên một ngọn núi cao. Hà Anh hì hộc đi ngay sau y, mặt nàng đã ửng đỏ. Nàng thở hồng hộc gọi với theo y.

-Tôi...có thể...vịn tay anh được chứ?

Nguyễn Hoàng bối rối nhìn Hà Anh. Y đằng hắng rồi đưa bàn tay về phía nàng. Ý Hà Anh là đưa cánh tay để quàng vào cơ, y lại hiểu nhầm là nàng muốn nắm tay y.
Nhưng rồi, vô thức, Hà Anh cũng nắm lấy bàn tay thô ráp ấy.

-Nếu sau này các anh muốn phát triển du lịch ở ngọn núi này, nhớ phải xẻ núi xây thành bậc thang.

-Cô nói gì thế?

-So với dốc thế này, đi theo từng bậc thang sẽ đỡ tốn sức lắm, mùa mưa không dễ trơn trợt nữa.

Nguyễn Hoàng nhìn xuống lối đi rồi lại nhìn Hà Anh. Ánh mắt y dần trở nên khó hiểu.

-Đây là núi gì thế?

-Núi Thạch Lâm.

-Chúng ta leo lên đây làm gì?

-Cứ đi đi rồi biết.

-Anh lại đem tôi đi bán sao?

Hà Anh thoáng thấy nụ cười của y sao bao tháng ngày, làm nàng vui lắm.

Lên đến gần đỉnh núi, Nguyễn Hoàng rẽ ngang vào bên trong mối lối mòn. Hà Anh không đi nổi nữa, nàng giật giật tay áo y.

-Chúng ta nghỉ mệt được không? Anh đã leo một hơi từ chân núi lên đây rồi.

-Từ đây chỉ cần đi ngang thôi, không đi lên nữa.

-Nhưng mà tôi không đi nổi nữa rồi.

Nhìn trán Hà Anh lấm tấm mồ hôi. Nguyễn Hoàng mềm lòng, y đằng hắng rồi cúi người xuống.

-Ta cõng cô.

Sập bẫy rồi! Hà Anh cười rầm trong bụng. Nàng hí hửng toan leo thì y đứng phắt dậy.

-À, quên mất, ta trước giờ luôn là người sòng phẳng. Ta cõng cô, lát nữa xuống núi cô phải cõng ta!

Giọng cười râm ran trong bụng Hà Anh chạy biến rồi. Nàng á khẩu nhìn tên nam nhân trước mặt rồi đá mạnh vào chân y.

-A!

Nguyễn Hoàng gầm lên rồi nhìn nàng đã chạy nhanh lên phía trước. Y phì cười nhìn điệu bộ giận dỗi của nàng.




Hà Anh tức giận đá phăng hòn sỏi dưới chân, lầm bẩm trong miệng.

-Cái tên keo kiệt!

Từ phía sau, một thân ảnh ào đến. Một tay quấn lấy vai, một tay vòng qua chân bế thốc Hà Anh lên. Nàng sững sờ nhìn sang gương mặt nam nhân ngay sát mình, loạng choạng choàng tay qua cổ y ôm lấy.


Ánh mắt y gần như thế này, càng ma mị và quyến rũ. Không xong rồi, nàng định dụ hắn cõng nàng, cuối cùng lại rơi vào cái bẫy của hắn rồi!

-Ai là tên keo kiệt?

Hà Anh ngô nghê lắc đầu, thẫn thờ nhìn cái nhếch môi tuyệt mỹ kia. Yêu nghiệt...










-Anh không mỏi tay à, cho tôi xuống đi. Tôi đã khỏe hơn rồi.

Hà Anh vẫn ghì lấy cổ y.

-Cô bao nhiêu cân thế?

-Sao?

Hà Anh ngấu nghiến nhìn tên nam tử trước mặt. Có ai đời lại đi hỏi cân nặng của con gái không hả!

-Nhẹ như vậy, thảo nào sức khỏe lại không tốt.

Hà Anh bất chợt thấy lòng xao xuyến. Y xốc lại nàng nằm ngay ngắn trong vòng tay to lớn của mình, gương mặt vẫn đăm đăm nhìn thẳng. Tự nhiên, môi Hà Anh không kiềm được vô thức mỉm cười.

-Ô tiếng nước chảy!

Hà Anh quay phắt sang lắng tay nghe thứ thanh âm tuyệt mỹ của núi rừng.

-Là thác nước sao?

Nguyễn Hoàng gật đầu rất khẽ.




Khung cảnh đẹp như tranh vẽ dần hiện ra sau bóng cây tùng ngàn năm. Một ngọn thác không quá cao nhưng đẹp đến ngẩn ngơ người nhìn. Dòng nước chảy qua những bậc thác, mềm mại như những dải lụa đổ xuống con suối dài.

-Đếm xem có bao nhiêu bậc thác.

Hà Anh nhảy xuống đất từ tay Nguyễn Hoàng, hào hứng đưa mắt lên ngọn thác tung bụi nước trắng ngần kia.

-Chín! Chín bậc!

-Nơi đây là thác Mây. Người ta nói rằng ngày xưa từng có 9 nàng tiên nữ đến đây tắm thì bỗng bị gọi về trời. Chín bậc là chín bước chân tiên nữ nhón lên để bay về thiên giới.

Hà Anh ồ lên. Nàng thích thí cười. Chân gì to thế!

Còn Nguyễn Hoàng, y đỏ mặt. Từ bao đời nay, người dân ở đây vẫn truyền tai nhau rằng những đôi lứa đang yêu nhau cùng nhau lên tắm thác "Chín bậc tình yêu", thì tình yêu sẽ ngày càng mặn nồng và nên vợ nên chồng.

Nhưng y chỉ muốn đưa nàng đi vì nghĩ nàng sẽ rất thích mà thôi...

Y cố bảo mình như vậy.




-Người ta bảo con gái lấy nước suối này rửa mặt sẽ đẹp như tiên nữ.


-Thật sao?

Nguyễn Hoàng mím môi nhìn cặp mắt to tròn của nàng. Y đằng hắng rồi gật đầu.
Hà Anh liền chạy ào xuống chỗ thác. Nguyễn Hoàng á khẩu.

Mới nói thế đã hí hửng lao xuống vốc nước rửa mặt rồi.

-Này! Cẩn thận ngã bây giờ.

Nguyễn Hoàng chạy đến chỗ nàng, giang tay ra trước nàng. Hà Anh té nước liên tiếp rồi ôm lấy mặt mình.

-Sao, đã xinh đẹp hơn chưa?

Y tròn mắt nhìn nàng, gương mặt thon dài và đôi mắt cười tít. Nguyễn Hoàng lúng túng chạm tay lên gương mặt ướt đẫm của Hà Anh. Nàng lập tức mở bừng mắt.

Y đang nhìn nàng, bằng ánh mắt say mê và quyến rũ chết người. Bàn tay to lớn của y đang lướt trên da mặt nàng trắng ngần và mềm mại. Hà Anh hoàn toàn tê liệt, không chút phản kháng. Nàng thất thần nhìn đôi mắt sâu hun hút kia, quanh co không lối thoát.
Hắn như vậy là muốn hôn sao?

Nguyễn Hoàng vuốt những lọn tóc đang ướt dính trên trán nàng, dịu dàng như vuốt ve một cánh hoa vậy.

Đến lượt Hà Anh đằng hắng, nàng đỏ mặt đẩy y ra.

Vừa lúc đấy, tiếng giáp sắt ma sát vào nhau khiến Nguyễn Hoàng bừng tỉnh. Y quay phắt ra phía sau, nheo cặp mắt như chim ưng về phía tiếng động.

-Hà Anh, nghe kĩ lời ta nói. Cô hãy trốn ở đây, đến lát nữa mà không thấy ta trở ra, hãy chạy xuống núi tìm cậu Ư Dĩ!

Hà Anh lập tức chộp lấy cánh tay y.

-Anh đi đâu thế?

-Ta nghĩ ta vừa tìm ra vị trí đóng phục quân của quân Mạc rồi!

Hà Anh níu lấy y bằng cả hai tay, nàng lắc đầu rất mạnh.

-Đừng đi! Anh chỉ có một mình, lại không có giáp!

-Ta phải đi để thăm dò. Hà Anh, cô nghe lời ta đi.

Hà Anh nhớ đến lần ở lều quân y. Nàng mím môi nhìn y. Nguyễn Hoàng cố trấn an nàng bằng nụ cười thất thểu. Y vỗ lên vai nàng rồi đứng dậy lao đi như một cơn cuồng phong.







_____







Mạc Phúc Hải tay vịn chắc long gươm đeo bên người, phất tà áo choàng ngồi xuống một tảng đá to lớn, góc cạnh, hệt như một chiếc ngai vàng.

-Cánh quân của Trịnh Chí tới đâu rồi?

-Bẩm bệ hạ, đã đến Yên Mô, nhưng vẫn đang ẩn mình chưa đi được.

-Tiếp tục đưa quân tức tốc về Ngọc Sơn đi. Ta phải đánh úp chúng, lật ngược thế cờ này.

Nguyễn Hoàng nấp sau những tảng đá lớn, khuất dưới những lũy tre, y nghiến răng nhìn Phúc Hải.

-Vâng thưa bệ hạ. Thần cũng đã sắp xếp nội gián bên cạnh Lê Trang Tông, mọi hành tung của hắn đều bị ta nắm thóp.

-Còn phía Trịnh Kiểm.

-Hắn ta mưu mô không ít, dù ngoài miệng tung hô vua Lê nhưng thực chất đang ngầm giữ lực lượng cho riêng mình. Chẳng mấy chốc sẽ có quyền nghiêng thiên hạ.

-Giữ hắn lại cũng không tốt, tốt nhất là đợi hoàn thành nghiệp lớn, tìm cơ hội giết hắn đi. Hắn mưu mô như vậy, ta không giết hắn thì kẻ chết trước là ta.

-Bệ hạ, còn hai người con của Nguyễn Kim.


Mắt Phúc Hải nheo lại, y hất cằm.

-Hai tên đó bây giờ chắc chắn là cái gai trong mắt Trịnh Kiểm. Không cần manh động, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau là được rồi.

Nguyễn Hoàng nhìn một lượt.
Nơi đây chắc là nơi trú quân của chúng, binh lính rất đông, y chắc chắn không thể đánh lại.




Vừa lúc đó, một tên lính tức tốc chạy vào.

-Bệ hạ, dưới chân núi phát hiện một con ngựa lạ. Rất có thể trên núi này có người!

Mạc Phúc Hải lập tức đứng phắt dậy, giận dữ gào lên.

-Chẳng phải lúc nãy t đã dặn các ngươi kiểm tra kĩ rồi sao?

Bọn chúng quỳ rạp xuống, cúi đầu nhận lỗi.

-Mau, lục soát phạm vi trăm thước!

-Vâng!




Nguyễn Hoàng siết tay lên thanh gươm, y ngả đầu lên đá, nghiến răng nghe thấy tiếng gươm giáo đập vào những thân cây trúc, càng ngày càng tiến tới mình.

Nếu xông ra bây giờ thì chỉ có chết, không xông ra thì cũng chết!

-Bên này có gì này!

Một tên lính hét toáng lên. Nguyễn Hoàng nhắm nghiền mắt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Gươm y dần tuốt ra khỏi vỏ.







-Thỏ con ơi!







Cả khu rừng trúc đều quay đầu ngước nhìn. Nguyễn Hoàng trợn trừng mắt, y như tắt hẳn nhịp thở hướng về phía Hà Anh.

-A, ta đang đi tìm thỏ con của ta. Các người có thấy nó không?

Bọn lính nghi hoặc nhìn nàng rồi nhìn xuống chỗ Nguyễn Hoàng đang trú.

Nàng lao đến chỗ y, đưa mắt trông xuống.

-A! Nó chạy biến đi rồi!

Giây phút ánh mắt Nguyễn Hoàng chạm đến nàng, nàng đã lắc đầu rất khẽ, khiến y vô cùng bàng hoàng.

Một cánh tay thô bạo túm lấy Hà Anh lôi mạnh ra, khiến nàng nhăn mặt đau đớn. Nguyễn Hoàng cắn răng, suýt nữa thì vùng người dậy. Nhưng y biết, không được để nàng hy sinh vô ích.



Y biết.
Hà Anh làm vậy để y có đường thoát, sẽ đến cứu nàng. Còn nếu người bị bắt là y, sẽ không có ai có đủ khả năng cứu y nữa.





Hà Anh bị tên nam nhân kia xốc lên, vết thương sau lưng truyền đến cơn đau điếng người.

-Dừng tay lại ngay cho trẫm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận