Tin Quý phi bị nhốt vào lãnh cung nhanh chóng loan hết toàn kinh thành. Nghe nói vì ghen tị Lệ phi mang long chủng độc ác hãm hại Lệ phi bị sẩy thai.
Mà lời đó có người tin, có kẻ không tin. Xưa nay phi tần tranh sủng bao việc này xảy ra quá đỗi bình thường. Thị phi đen trắng khó phân, cứ nhìn thời thế như thế nào đã.
"Chủ nhân, người không định làm gì sao?" Ám vệ áo đen bên cạnh nam nhân mặc cẩm bào tím cung kính hỏi.
Chiến Bắc Niên chỉ hờ hững không nói gì cả.
Hắn rối rắm, nàng ấy không phải Tiêu Dao, hắn cần gì phải giúp. Song nhưng có gì đó rất khó chịu.
"Cẩm Chi mấy nay sao không thấy?"
Hắn đánh sang chuyện khác.
"Cẩm Chi đang bị bệnh suốt ngày trong Hồng Mai cung. Mà lạ, từ bữa chủ nhân say đến giờ, nàng ấy cứ thế."
Câu trả lời khiến Chiến Bắc Niên nhíu mày. Bữa hắn say nàng có đến đây à?
Bỗng chốc từng hành động đêm đó của hắn không biết vì gì mà xuất hiện lại. Tựa như dòng kí ức bị tua chậm, từng chút từng chút dù là một chi tiết nhỏ nhất.
Hắn thấy nàng la hét cầu xin hắn, còn hắn thì như con thú điên liên tục hành hạ nàng, cường bạo nàng. Vết máu đó không phải là của hắn mà là giọt máu trinh nữ của nàng.
Hắn làm cái gì thế này! Sao hắn lại có thể làm như thế!!!
Hắn sững người ngồi đó. Mặt co rúm lại, toàn thân run lẩy bẩy.
"Chủ nhân."
"Chủ nhân."
"Chủ nhân!"
Hắn giật mình lôi bản thân về hiện tại. Ám vệ khó hiểu, làm gì mà ngài như kẻ mất hồn nhỉ.
"Đi đi. Bản vương muốn nghỉ ngơi."
"Vâng, thuộc hạ xin lui!"
Ám vệ đi mất. Hắn mới ngửa người ra lưng ghế.
Hắn cùng lúc chiếm đoạt hai phi tử của hoàng huynh mình. Quan trọng hơn một người là "người" hắn yêu, một người là thuộc hạ hắn nhặt ngoài đường. Sao có thể chứ? Hắn rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì đây...
Mãi miết suy nghĩ đến khi chiều muộn. Hắn dùng bữa xong chuẩn bị đến thư phòng thì gia đinh vào báo: hoàng hậu đến.
"Thần đệ tham kiến hoàng tẩu."
Hắn cung kính hành lễ. Trong lòng không khỏi sốt sắng, Yến Thanh Lam đến đây làm gì.
Bất ngờ nàng quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu.
"Niên vương, cầu xin Niên vương cứu biểu tỷ!"
Nàng đường đường là một mẫu nghi thiên hạ, người phụ nữ thân phận cao quý nhất toàn bộ hoàng triều này. Nay lại quỳ lạy trước một thân vương, vứt bỏ hết thân phận dập đầu.
Người ta tự hỏi, tất cả nàng làm vì biểu tỷ mình sao.
Chiến Bắc Niên không tin vào mắt mình. Nàng vầy là cầu hắn giúp Tiêu Dao kia...
Hắn rối rắm không nói gì.
Yến Thanh Lam nhìn thái độ của hắn càng dập đầu ác liệt hơn. Sáng nay nàng đã cầu xin bệ hạ, bệ hạ liền hạ lệnh đuổi nàng đi. Nàng quỳ trước Ngự Thư phòng bốn canh giờ liền bị hắn cho người lôi về điện Phượng Nghi.
Chỉ duy nhất Chiến Bắc Niên là hi vọng cuối cùng cứu biểu tỷ. Cô mẫu mấy ngày trước ra biên cương cùng cô phụ nàng, nàng không thể gọi họ về ngay được.
"Niên vương Thanh Lam cầu xin người cứu biểu tỷ. Biểu tỷ không hại Lệ phi, là nàng ta đổ oan cho biểu tỷ. Niên vương Thanh Lam cầu xin người."
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má thanh tú của nàng. Phượng bào đã bị lấm bẩn, chiếc dây vòng qua tráng nay đã bị nhuộm đỏ bởi máu từ tráng của nàng.
Hoàng tẩu, thần đệ..."
Hắn thoáng do dự. Trong lòng hắn còn ngổn ngang giữa Tiêu Dao hiện tại không phải là Tiêu Dao. Hắn thực không biết phải làm gì cả. Hắn rối lắm.
"Niên vương, không phải người yêu biểu tỷ sao? Niên vương... Ta cầu xin người."
Câu nói của nàng thành công làm hắn tái mặt. Nàng cả gan dám nói câu thế, lỡ bị đồn hết thành thì sao...
Hắn lại một lần nữa hèn nhát.
"Hoàng tẩu thật khéo đùa. Thần đệ cùng Quý phi chỉ là bằng hữu sao lại nói tình ý. Hoàng tẩu thần đệ chỉ là lực bất tòng tâm, mời tẩu hồi cung."
Lời nói lạnh lùng phủi sạch tất cả.
Yến Thanh Lam sụp đổ.
Haha... Đây là cái người năm đó nói yêu biểu tỷ sao?
Đây là cái người năm đó nói sẽ chăm sóc biểu tỷ sao?
Cái người nói yêu biểu tỷ trọn đời sao?
Nàng cười khẩy, thê lương tuyệt vọng.
Nam nhân một người hại biểu tỷ, một người trơ mắt nhìn biểu tỷ gặp nạn không giúp. Nam nhân hoàng tộc Chiến thị là kẻ tuyệt tình như thế. Vậy mà nàng đã từng tin tưởng họ.
Nàng đứng dậy sừng sững đối mắt với hắn. Hạnh mâu lạnh lùng có chút sự thất vọng lan toả trong đôi mắt đẫm lệ.
Nếu đã như thế thì nàng sẽ cứu tỷ ấy. Nàng yêu Tiêu Dao. Nàng sẽ vì tỷ ấy, dù có chết cũng cam lòng.
Nàng cao ngạo quay lưng bỏ đi. Bóng lưng hiên ngang cao quý nhường nào. Chiến Bắc Niên phía sau cảm thấy chói mắt.
Hắn không biết chính sự lượn lẹo của mình lần này hoàn toàn chặt đứt con đường hắn hạnh phúc.
......
Trong lãnh cung, nữ nhân áo trắng ngồi bên bàn, tay cầm chén trà nguội nhấm nháp. Đôi mắt lanh lợi, xinh đẹp có bao nhiêu phần chật vật như các phi tử bị nhốt lãnh cung đâu. Trên đầu chỉ có một cây trâm gỗ khắt hoa mai quấn quanh tóc.
Giản dị nhưng cũng chẳng kém phần thanh nhã, cao quý của nàng.
Ngồi đối diện với nàng là nam nhân mặc long bào đen. Ngũ quan ương ngạnh mạnh mẽ không kém phần tuấn tú.
"Thanh Lam nhận tội thay nàng."
"Cái gì?"
Nàng kinh ngạc, chén trà rơi xuống bàn làm ướt một mảng.
"Muội ấy, sao có thể..."
"Sáng nay nàng ấy đến điện Kim Loan nói mình là người hại Tần Chỉ Hoa rồi đổ hoạ cho nàng."
Hắn lúc đó cũng suýt phải ngã ngửa. Hắn không ngờ nàng ấy lại liều như thế.
"Ngươi tính làm sao?"
"Trẫm đành nhốt nàng ấy vào điện Phượng Nghi. Mà Dao Dao, hay chúng ta đổi thành Thanh Lam, nàng lúc ấy tự do sẽ dễ dàng hơn."
Tiêu Dao lắc đầu. Tần Chỉ Hoa lần này là nhắm vào nàng, đâu có dễ cho nàng chưa gì đã thoát.
"Lần này liên can đến Tần phủ, không nên manh động."
Nàng hạ giọng bảo.
"Được rồi chúng ta tùy cơ ứng biến vậy."
Chiến Bắc Dã cuối cùng cũng chốt một câu.
Ban đầu hắn nghi ngờ Tần phủ không an phận. Không ngờ bọn chúng lại dám đem cái việc mang hoàng tự ra chỉ để nhấn Dao Dao xuống, rồi sau đó là Yến Thanh Lam. Thứ bọn chúng muốn là Phượng toạ kia chứ đâu phải cái ghế Hoàng Quý phi.
Hắn thực sai lầm khi trước kia lại quá tin Tần Chỉ Hoa. Nếu không cũng đâu có cớ sự như thế.
"Ngươi về đi kẻo chúng nghi ngờ."
Hắn "ừ" một tiếng sau đó điểm lên tráng nàng một nụ hôn nhẹ. Môi mỏng cong lên, cười ngọt ngào thoả mãn.
"Nàng chịu thiệt rồi."
Hắn nói như quan tâm như an ủi. Rồi quay lưng đi.
Tiêu Dao đứng im đó nhìn bóng hắn xa dần.
Mấy ngày sau ấy, hàng tá tấu chương đòi phế hậu đồng loạt dâng lên. Chiến Bắc Dã cuối cùng cũng phải đem Yến Thanh Lam nhốt vào lãnh cung đồng thời thả Tiêu Dao ra, tiếp tục làm Hoàng Quý phi quản lí hậu cung.
Yến Thanh Lam vui sướng vì ý nguyện đã thành. Nàng trong lãnh cung không một lời oán than.
"Việc gì nàng phải làm thế."
"Bệ hạ người không hiểu đâu."
Yêu một người dù hi sinh cả tính mạng cũng đáng.
"Tại sao?"
"Vì bệ hạ không hiểu yêu là gì."
Yêu? Đúng hắn hiện không hiểu rõ về nó cho lắm.
"Nàng yêu..."
Yến Thanh Lam gật đầu.
"Từ rất lâu rồi, trước cả khi thần thiếp biết đến bệ hạ."
"Hằng gì..."
"Mong bệ hạ đừng cho tỷ ấy biết. Cứ để đơn thuần là tình tỷ muội đi."
"Ừm... Trẫm biết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...