Tra Nam! Cút- Tiêu Dao Truyện

Hắn rời khỏi lãnh cung, dặn dò các cung nhân chiếu cố nàng. Nhanh thôi, hắn sẽ thả nàng ra.

Bước chân hắn nhanh dần về phía Mẫu Đơn cung. Sắc trời cũng chuyển hồng. Từng ráng mây trải dài hết cả một vòm trời. U uất tịch mịch, hơi lạnh nước bắt đầu len lỏi trong từng ngõ nhỏ.

Lại sắp mưa rồi.

Bước chân hắn nhanh hơn, đi về Mẫu Đơn cung, như thể nơi đó rất ấm áp đối với hắn. Đối với trái tim quân vương trước giờ luôn vô tình.

Hắn không để người vào báo, cứ thế đi thẳng vào. Nữ nhân kiều diễm trên bàn, cùng đống bút giấy kiểm kê toàn bộ, hạnh mâu không khỏi giấu vẻ nghiêm túc, quyến rũ vô cùng.

"Nàng ngồi thế từ trưa giờ."

Hắn không kiềm chế được mà hỏi.

Nàng ngẩng đầu lên, hoa văn trên tráng nổi bậc trên gương mặt trắng sứ của nàng.

"Ta thấy cái này hơi kì. Ngươi vào xem thử."

"Cái nào?"

Nàng đưa quyển sách dày của Ti kí phòng, chuyên quản lí những mọi việc trong cung. Hắn nhíu mày, nàng đưa cái này cho hắn làm gì?

"Ngươi xem, số vải dành cho nguyệt sự của Tường Vi cung 2 tháng này không đổi."

Hắn đỏ mặt. Nguyệt sự... sao nàng ấy có thể nói như thế với hắn.

Nhìn cái vẻ ngượng ngùng của hắn, Tiêu Dao vỗ tráng đồng thời nhéo hắn một cái.

"Tập trung vào!"

"Trẫm biết rồi."


Hắn lớ ngơ xoa xoa eo mình, chăm chú nhìn dòng chữ đó.

"Thế thì sao?"

" ệ phi mang thai, chắc chắn sẽ không xài những thứ này. Ta cũng xem qua nhân sự của Tường Vi cung, không thêm không bớt cung nữ nào, nhưng số vải vẫn không đổi."

Hắn như nhận ra điều gì đó, gà gật như đứa trẻ. Ánh mắt có chút tán thưởng dành cho nàng, như thế nàng cũng để ý đến.

"Xem nữa đây. Ti thiện phòng kiểm kê số thực phẩm đưa vào các cung. Tường Vi cung lại ăn những món này. Ti dược phòng không hề xuất ra thuốc an thai. Ngươi nhìn xem có lạ không?"

Nàng tiếp tục giải thích cho hắn.

Mấy hôm trước, khi Tần Chỉ Hoa bị "động thai" nàng có để ý trên bàn thức ăn nàng ta. Không thịt cũng cá, lại có thêm gan heo. Tuy gan heo bổ máu nhưng đối với bà bầu lại tai hại vô cùng. Nàng ta ngang nhiên ăn ngon lành như thế. Mấy ngày trước đó bảo thái nghén rất nặng, thức ăn tanh thế vẫn ăn.

"Vậy ý nàng là..."

Chiến Bắc Dã ngờ vực.

Nàng khẽ gật đầu. Môi nhỏ nở nụ cười tà tứ giảo hoạt.

Chắc chắn là giả mang thai.

"Nàng chắc chứ... Từ thái y chuẩn đoán nàng ta..."

Hắn chưa nói hết câu đã im bặt. Từ thái y kia là biểu đệ của Tần gia chủ.

"Ta có cách để nàng ta lộ nguyên hình."

Nàng ầm trầm bảo.

Tần Chỉ Hoa đến lúc ngươi phải trả giá rồi.

"Nương nương, Lương phi bảo có thứ muốn đưa cho người."

Xuân Viên từ ngoài đem theo một tờ giấy nâu đi vào. Nàng nhận nó, mở ra xem. Nét bút nhỏ nhắn đẹp đẽ viết trên trang giấy mỏng manh.

Vẻn vẹn 4 chữ "canh ba Hỉ Lương".

Chiến Bắc Dã một lần nữa nhìn nàng rồi nhìn vào tờ giấy.

"Liên Nhi biết gì sao?"

"Ta không chắc. Mà cũng nên đi thôi."

"Trẫm đi với nàng."
............

Một trận mưa xối xả trút xuống. Mây đen u uất kéo đến sét đánh ầm ầm trên trời.

Nàng mặc một bộ đồ đen, phía sau là Chiến Bắc Dã cũng mặc như nàng. Hai người đeo vành đen dưới cơn mưa lách nhanh qua mấy ngõ hẻm um tùm cây đến Hỉ Lương cung.

Tiêu Dao nhận ra rõ, đây là nơi mà nàng cùng Chiến Bắc Niên có một đêm xuân cùng nhau.


Từ lúc hắn biết sự thật, cũng không tìm đến nàng nữa. Hắn cũng bắt đầu tuyệt tình.

"Nàng nghĩ gì thế?"

"À. Không có gì."

Họ đứng dưới hiên. Đằng xa xa đã thấy một ánh đèn lồng từ từ sải chân trong mưa đi đến. Đằng sau là một nữ nhân mặc áo choàng che kín mặt.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Quý phi nương nương."

Nàng ấy trước mặt họ quỳ gối hành lễ.

"Liên Nhi nàng hẹn bọn ta ra đây làm gì?"

"Khanh Ca, mau nói đi."

Vân Cẩm Chi chưa trả lời lời hắn liền hướng đến nữ nhân phía sau ra lệnh.

Nữ nhân ấy liếc tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt kiều diễm xinh đẹp của bà. Tiêu Dao nhận ra bà ấy, là vị phu nhân hôm bữa nàng gặp trên đường hồi cung.

Bà ấy quen biết Liên Nhi?

"Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng Quý phi nương nương. Nô tì là mẹ ruột của Lệ phi, Thiều Khanh Ca."

Khanh Ca di nương, hoa khôi thanh lâu năm đó. Hằng chi bà ấy có vẻ xinh đẹp hơn các quý phụ vài phần. Chiến Bắc Dã cau mày. Bà ấy đến đây làm gì.

"Khanh Ca nói đi. Trước khi Tần Chỉ Hoa vào phủ Thái tử làm thiếp đã có những gì."

Khanh Ca di nương gật đầu bảo "dạ" sau đó liền kể tất thải sự tình năm đó ra.

Tần Chỉ Hoa tuy là con thiếp thất nhưng lại là đứa con gái duy nhất trong phủ chi chính. Tần gia chủ xưa nay ham mê phú quý muốn một tay nắm trọng quyền trong triều chính đã không ngần ngại bồi dưỡng nàng ta như một đích nữ là để gả thân vào vương tôn hoàng tộc nâng cao địa vị của Tần phủ. Thứ lão muốn là chức Thái tử phi kia.

Tần chủ mẫu bấy giờ e ngại Tần Chỉ Hoa đi lên sẽ ảnh hưởng địa vị bà ta trong môn trạch. Trước khi nàng ta cập kê đã cho người cho tai hồng vào đồ ăn nàng ta dùng. Tai hồng là một loại thực phẩm, lúc mang thai mà ăn lâu ngày bị sẩy, còn chưa mang thai mà dùng lâu dài sẽ bị vô sinh. Bà ta đã cho nàng ta ăn hết mười mấy năm trời, đến khi gả vào phủ thái tử thì dừng hẳn.

Trước khi đi, bà ta cũng cho đại phu lén xem xét thử, thực ra đã không còn khả năng mang thai.

Hai chân mày của Chiến Bắc Dã càng cau chặt lại hơn. Cảm giác bị lừa dối bao trọn khắp cả tâm trí hắn.

Tần Chỉ Hoa thật to gan! Dám đem hoàng tự ra bỡn cợt cả hoàng tộc, vu hại cho Hoàng Quý phi.


Hắn xúc động muốn gầm lên nhưng Tiêu Dao đã ngăn hắn lại.

Vân Cẩm Chi cười nhàn nhạt.

"Năm xưa Tần Chỉ Hoa cứu bệ hạ  nên bệ hạ mới cưới nàng ta phải không?"

Chiến Bắc Dã sững người sao nàng ấy lại biết.

Nàng đã đoán đúng. Mà thực không may có kẻ cướp công từ một con se sẻ muốn thành phượng hoàng.

"Tiếc là bệ hạ đã bị lừa."

Nụ cười nhàn nhạt vẫn hiện hữu trên khoé môi nàng ấy.

"Ý nàng là..."

"Năm đó là Hoàng Quý phi cứu bệ hạ, cũng là người đem bệ hạ đến y quán. Không ngờ lại bị Tần Chỉ Hoa dụ dỗ bỏ đi để nàng ta ở lại tranh công."

Năm ấy nàng 4 tuổi trốn khỏi nhà lang thang khắp xóm phố. Vô tình bắt gặp được Tiêu Dao đang chật vật cõi Chiến Bắc Dã trên lưng về y quán. Phía xa xa lại nhìn thấy Tần Chỉ Hoa lấm la lấm lép đi theo sau. Nàng tò mò đi thử không ngờ lại biết được sự việc thú vị như thế, cứ ngỡ cả đời sẽ là một chuyện thoáng qua, ai đâu lại có ích ở hiện tại.

"Vết son trên vành tai tỷ ấy chính minh tất cả."

Vân Cẩm Chi đi đến vén mảnh tóc mai của Tiêu Dao lên. Chiến Bắc Dã biết đến nó... Thật không ngờ là nàng thật.

"Từ bé đã gian trá, tâm cơ thế. Liên Nhi không ngờ."

Một lời trào phúng.

Khanh Ca di nương cúi thấp đầu. Dẫu sao cũng là nữ nhi bà sinh ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận