Long liễn, phượng liễn dừng dưới chân thiên đài. Lễ cử hành bắt đầu.
Yến Thanh Lam ngồi trên phượng liễn mỉm cười hai tay bưng lấy phượng ấn được bọc trong vải vàng cẩn thận đưa cho Tiêu Dao. Nàng nhận lấy, cúi đầu hành lễ sau đó xoa người bước từng nhịp một trên đôi giày 2 tấc kia lên từng bậc thang. Cái váy dài, tầng thang dốc trơn bước lên rất khó khăn nhưng Tiêu Dao vẫn giữ phong thái uy nghiêm nhất của bản thân từng bước từng bước đi lên. Bên cạnh đó, Chiến Bắc Dã cũng sóng vai cùng nàng trong bộ long bào thêu cửu long.
Nàng với hắn, phải nói là độc lập với nhau, không có bất cứ thứ gì nói đến từ "xứng đôi" cả. Khí thế nàng, sự cao quý của nàng so với Chiến Bắc Dã có khi còn cao hơn. Toàn bộ mọi người phải ngước đầu lên mà nhìn nàng.
Đến bậc thang thứ 33, nàng khum người hành lễ với thiên địa, tay vẫn tư thế nâng cao phượng ấn. Chiến Bắc Dã muốn đỡ lấy nàng nhưng bị nàng từ chối bằng hành động.
Một sự hụt hẫng mất mát.
Hắn đi bên cạnh nhìn nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt si mê nhưng cũng trốn tránh. Nàng quá sáng, quá chói hắn không tài nào chạm đến được.
Đến bậc thang thứ 66, mặt trời khi ấy cũng đã lên cao. Nàng vẫn uy nghiêm không hề có bất cứ giấu hiệu của mệt mỏi hay thụt lùi. Vẫn hành lễ, vẫn tiếp tục tay nâng cao phượng ấn.
Các phi tử, các quần thần cũng phải khâm phục nàng. Nhìn từng giọt mồ hôi nhễ nhại lăn trên gò má nàng. Họ biết nàng rất khó chịu, rất mệt nhưng vẫn cứ như thế mà đi.
Liệu mấy ai có thể làm được?
Hoàng quý phi này thực phải để họ nhìn bằng ánh mắt khác.
Đến bậc thang thứ 99, cũng là đỉnh của thiên đài. Nàng từ từ đặt phượng ấn lên bàn tế lễ. Sau đó quay lưng đứng sang một bên.
Việc còn lại là của đế hậu đương triều. Nhiệm vụ của nàng đã xong rồi.
Yến Thanh Lam được hạ nhân đỡ lên. Chiến Bắc Dã thắp ba cây nhang đưa cho nàng ấy. Hai người đồng loạt quỳ xuống dập đầu tỏ lòng thầm kín với tổ tiên hoàng tộc Chiến thị.
Vân Cẩm Liên đôi mắt vẫn giáng lên thiên đài, lại "lơ đãng" nhìn sang đám phi tần nhị phẩm chiêu nghi. Một nữ nhân lén lút rời khỏi hàng đó.
Nàng đi xuyên qua tòng nhất phẩm, "vô ý" đến gần Tần Chỉ Hoa. Tay trong gấu áo thả nhẹ bột trắng lên xiêm y nàng ta sau đó bỏ đi.
Tầm canh giờ sau, Kiều An Lạc trong hàm ngũ chiêu Nghi nhìn sang Tần Chỉ Hoa khẽ gật đầu. Tần Chỉ Hoa nhếch mép cười, nụ cười gian xảo ẩn nhẫn, đắc ý.
Lần này ngươi chạy đâu cho thoát.
Lễ xong cũng đến tầm chiều. Mọi người trở về hết, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Vận bộ xiêm y nặng gần cả tạ đứng nguyên cả một buổi dưới trời nắng hanh của mùa hạ. Nếu không phải trước khi trở thành một siêu mẫu, Tiêu Dao đã phải trải qua những ngày khắc nhiệt như thế, e là nàng đã ngất đi như đám liễu yếu đào tơ trong cung rồi.
Quả thật, trong bọn họ có một vài người đã ngất, bao gồm cả Lệ phi Tần Chỉ Hoa. Mọi người bắt đầu bàn luận thêm nữa. Họ bảo, thật may là Hoàng quý phi cử hành lễ nếu không thì cũng bị Lệ phi "yếu ớt" kia phá.
Điều này làm cho Tần Chỉ Hoa tức điên lên.
Trời tối, cái nóng chói chang hừng hực của mặt trời dần được xoa dịu bởi những luồn gió tây nam mát mẻ. Cả hoàng cung treo đèn sáng, tưng bừng lung linh dưới ngày trọng đại của hoàng đế.
Dòng người nườm nượp ra vào. Các quý phụ ăn mặc lụa là, thanh lịch đi cạnh phu quân là các quan triều đình đi vào điện lớn. Đằng sau đó vài nhóm quý công tử, các tiểu thư khuê các lịch thiệp e lệ chào hỏi nhau.
Đây cũng là hội xem mắt trá hình, vì trừ ngày hội Trung thu hàng năm thì Thiên niên đăng đế là khoảng thời điểm hoàng đế ban hôn rất nhiều.
" Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo!"
Giọng lanh lảnh của nội thị giám vang lên. Mọi người nhanh chóng chỉnh sửa quần áo mình cho vào nếp sau đó đồng loạt hành lễ.
" Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
Chiến Bắc Dã uy nghiêm cùng Yến Thanh Lam đi vào trong sảnh lớn. Họ cùng nhau đi vào, một người ngồi trên long ỷ, một người ngồi trên phượng toạ, song song với nhau. Phía bên trái long ỷ lùi về sau một chút là ghế dành cho quý phi, Tiêu Dao đang ngồi ở đó.
Lần đầu tiên từ khi nhập cung, nàng dự tiệc kiểu này. Không mấy ai quen biết cả, thật nhàm chán!
Nàng thở dài, sau đó tự rót ly rượu cho bản thân, từ nhâm nhi từng giọt một. Vị cay nồng hoà với vị ngọt đăng đắng khẽ chạm vào cuốn lưỡi rồi theo thường tình trôi xuống yết hầu. Rượu thật thanh, thật ngon, quả thực là rượu của vua.
Nàng cứ thế mà rót, từng cái nhấc bình cầm ly của nàng, Kiều An Lạc đều cảm thấy rất rõ. Nàng ra che miệng cười âm trá, nhìn sang phía đối diện, nơi Tần Chỉ Hoa đang ngồi.
Lúc mọi người đang chăm chú làm lễ, nàng ta đã lẻn rời khỏi hàng ngũ đi đến Ngự thiện phòng. Bình rượu được chuẩn bị kĩ càng, đút vài thỏi bạc nhỏ cho Ngự trù, nàng ta vào xem từng bình rượu. Nhìn cái bình màu bạc khắc chữ " Quý" kia. Nàng ta từ từ mở bình ra, đem cái gói màu vàng đổ bột trắng vào sau đó lắc đều lên.
Hành động nhanh lẹ, chẳng mấy chốc đã xong, nàng ta thong dong về lại vị trí cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tần Chỉ Hoa nâng ly "kính" Kiều An Lạc. Hai người dứt khoác uống sạch ly. Sau đó, Tần Chỉ Hoa hướng đến Chiến Bắc Niên. Đôi mắt kiều mị yểu điệu, quyến rũ nhìn hắn cất giọng ngọt ngào.
" Hoàng thượng, quý phi tỷ tỷ thật lâu mới dự yến tiệc, không biết có thể múa một điệu để góp vui không?"
Hừ, vừa uống tiêu hồng tán, vừa múa, xem bộ dạng ngươi nhìn thế nào.
Hai má Tiêu Dao ửng hồng, đôi lắm ngẩn ngơ phù sương nhìn Tần Chỉ Hoa. Nàng có hơi say á lại bắt nàng múa. Thật không vui tí nào.
Chiến Bắc Niên giật mình. Ánh mắt căm hận như vạn tiễn đâm tọt đến Tần Chỉ Hoa. Đồ nữ nhân độc ác. Nàng ta lại dám khi dễ Dao Dao như thế. Nếu không phải hắn đã ra tay sớm, thì hỏng mất rồi.
Nhìn gương mặt xinh xắn của Tiêu Dao thêm ửng đỏ, ngượng ngùng xinh đẹp, nụ cười trên môi Tần Chỉ Hoa thêm phần đậm vào. Đã ngấm thuốc rồi a.
" Hoàng thượng như thế được không?"
Nàng ta bày vẻ nũng nịu với Chiến Bắc Dã. Trong mắt tràn đầy hứng thú, hắn chưa bao giờ xem nào múa. Lần này có thể...
" Quý phi, nàng không bận tâm chứ?"
Tiêu Dao lờ đờ bậc cười khúc khích. Hai má hồng nhuận đáng yêu vô cùng, tim hắn lỗi một nhịp ưng mâu cứ chăm chăm vào nàng.
Tiểu yêu nghiệt này, từ bao giờ đã biết quyến rũ người khác thế.
Trong lòng hắn thoáng chốc trỗi dậy dục vọng.
Tiêu Dao không nói gì chỉ đứng dậy, đi ra giữa sảnh. Không khí thoáng đọng lại, ngưng trệ, người ta bắt đầu nhìn nàng.
Men rượu đã ngấm dần, lòng tự tôn nàng khơi dậy, hừ! Muốn làm khó Tiêu Dao ta sao? Không dễ đâu.
Nàng vung tay lên bắt đầu múa. Thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như con gió thoáng qua thanh mát êm dịu. Đôi mắt phù sương ấy vẫn giữ nguyên như cũ, tiêu dao tự tại chẳng nhìn ai hay muốn gây chú ý với ai.
Như thế lại thành công khiến tất cả nhìn nàng.
Từ năm cấp ba nàng đã có hứng thú với Hán phục của nước Trung Quố, do đó cũng bắt đầu học múa cổ trang cho thoả niềm đam mê. Nàng học khúc này trên mạng, đem nó đến dự thi đạt được giải nhì toàn trường.
Không ngờ sao bao năm nó vẫn hữu dụng.
Kiều An Lạc nhìn nàng ganh ghét. Nàng ta cũng từng nổi tiếng vì múa, lần này lại bị Tiêu Dao đạp dưới chân. Song song dưới đó, toàn thân nàng ra lại nóng rần lên. Hạ thể bất chợt ngứa ngáy tuôn ra dịch nước.
Gì thế này, thật ngứa, thật khó chịu.
Nàng ta vặn vẹo, hai chân chà xát nhau để đỡ khó chịu nhưng nó lại khiến dục vọng nàng ta tăng thêm gấp mấy lần.
Nàng ta chỉ uống rượu thôi mà. Còn nữa, rõ người bị như thế phải là Tiêu Dao đang múa kia chứ.
Chẳng có ai chú ý đến, nàng ta quan sát một hồi đem tay mình luồn vào váy. Sờ soạng hạ thể. Nàng ta muốn được thao, muốn được thao. Tuy nhiên giờ đang yến tiệc, hoàng thượng không thể thị tẩm được.
Kiều An Lạc tự an ủi bản thân, kiềm nén tiếng rên khe khẽ trong cổ họng.
" Kiều chiêu nghi sao ghế ngươi lại có nước chảy ra."
Tiếng thẩn thốt của một phi tần vang lên. Người ta bắt đầu quay sang nhìn tớ. Đúng trên ghế chảy ước một mảng nước nhỏ đặc đặc nhầy nhầy. Cộng thêm tay nàng ta lại để chỗ đó...
Người từng trải hẳn sẽ biết đó là gì.
Cả bầu không khí bỗng chốc trở nên nóng rực lên...
A, Kiều Chiêu nghi lâu nay chẳng được ban mưa móc giờ lại trước hàng trăm con mắt tự an ủi mình sao?
" Kiều chiêu nghi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...