" Nương nương, phu nhân, hoàng thượng và Lệ phi đến."
Tì nữ từ bên ngoài sốt sắng chạy vào báo tin. Ánh mắt của Tiêu phu nhân Yến thị bây giờ từ nhu hoà thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Bọn chúng còn dám đến đây? Đến xem con gái bà chết chưa sao?
" Dao Dao để mẫu thân lấy lại công bằng cho con."
Yến thị đứng lên sửa sang lại y phục đi ra ngoài nghênh đón. Tiêu Dao vẫn an ổn ngồi im đó không động đậy. Nhìn Yến thị có vẻ không phải dạng dễ ăn hiếp, có kịch hay xem rồi.
" Thần phụ tham kiến hoàng thượng"
Bà ấy cúi đầu hành lễ, mắt chỉ hướng đến nam nhân mặc long bào đen kia, một chút chả để ý đến nữ nhân cung trang hồng nhạt nũng nịu theo sau hắn.
Chiến Bắc Dã nhìn Tiêu thị, hừ nhẹ rồi phất tay bảo bình thân. Sau đó xăm xăm đi vào tẩm cung.
-" Hoàng thượng, sao vị phu nhân này lại không hành lễ với thần thiếp."
Lệ phi, Tần Chỉ Hoa bày bộ dạng ủy khuất như bị xem thường cho Chiến Bắc Dã xem.
" Lệ phi dường như không biết. Thần phụ được miễn hành lễ với người trong hoàng tộc trừ thiên tử, ngay cả hoàng hậu cũng không cần."
Yến thị điềm đạm bảo, nở nụ cười chuẩn mực của một nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Cũng chỉ rõ ràng, đến hoàng hậu nương nương còn không dám kêu bà hành lễ huống chi một phi tử tòng nhất phẩm như Tần Chỉ Hoa.
Nói đến đó, Tần Chỉ Hoa xấu hổ im lặng. Ngậm ngùi theo sau Chiến Bắc Dã.
Lão yêu bà chết tiệt. Nếu không phải thân phận bà đặc biệt ta đã cho người vả miệng bà rồi.
Chiến Bắc Dã cũng không thể nói gì được bởi vì Yến thị không dễ đụng. Phu quân bà là Tiêu đại tướng quân nắm trong tay binh quyền. Bà lại đích nữ danh môn Yến gia, quốc trượng phải kêu bà một tiếng đại tỷ, hoàng hậu nương nương phải gọi một tiếng cô mẫu. Bà cũng từng lãnh binh xuất trận, chiến công hiển hách, được muôn dân bá tánh tin tưởng. Cả tiên đế cũng nhường bà ba phần. Muốn đụng đến bà, trừ phi hắn chê ngai vàng này ngồi quá lâu rồi.
" E hèm. Trẫm hôm này đến thăm Quý phi, không biết nàng ấy sao rồi?"
Nhìn cái kiểu cách quan tâm nửa vời kia, Yến thị cười lạnh trong lòng. Theo bà biết chính vị kia sai người đánh con bà mà?
" Tạ hoàng thượng quan tâm. Dao Dao không sao, chỉ mong hoàng thượng sau này đừng vì nghe lời gian phi hãm hại người tốt."
Nói đến đây bà liếc sang Lệ phi kia. Mặt nàng ta biến sắc. Ánh nhìn thật khủng bố, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ta vậy.
" Trẫm nghe lời gian phi? Phu nhân nên nói cẩn trọng hơn."
" Hoàng thượng thứ cho thần phụ nói thẳng. Dù nữ nhi thần bị câm nhưng cũng là Hoàng quý phi một triều, nơi ở còn mục nát hơn cả lãnh cung. Lại bị kẻ trên người dưới hiếp đáp. Thần phụ với phu quân chinh chiến sa trường nhiều năm, chỉ có một đứa con gái duy nhất giao cho người, người lại để nàng như thế. Thử hỏi sao phu phụ thần nào yên lòng? Người lại còn nghe lời Lệ phi kia, cho rằng nữ nhi nhà thần độc ác hãm hại phi tần hậu cung, chưa tra xét rõ lại sai người dùng hình. Hoàng thượng đây là việc của một minh quân sao?"
Yến thị vốn là tướng quân một thời, giọng bà nói nghe dõng dạc có lực hơn bất kì nữ tử nào vài phần. Ánh mắt kiên định không chút sợ hãi nhìn đôi nam nữ kia. Kẻ là quân, kẻ là phi, lại hợp nhau hiếp đáp nữ nhi bà, người làm mẹ như bà sao chịu nổi. Dù có liều cái mạng già này cũng phải lấy lại công bằng cho nàng.
Tiêu Dao ngồi một bên tán thưởng, bày vẻ xem kịch hay. Mới xuyên về lại xem phim cung đấu a, thật thú vị. Mẫu thân Tiêu Dao thật soái, cả hoàng đế cũng dám mắng thẳng mặt, mặt mũi cũng lớn thật. Nhìn kìa, Lệ phi kia tái hết mặt mũi rồi. Mặt quặn quẹo như nuốt phải ruồi kia thật khôi hài.
Muốn gây cấn hơn thì nàng cũng nên chen thêm vào nhỉ?
Nghĩ đến đó Tiêu Dao cười trong lòng, bày bộ dạng yếu ớt ra thều thào.
" M-mẫu thân... Đừng thế..."
Chiến Bắc Dã hoàn toàn sốc. Rõ ràng nàng bị câm cơ mà.
" Nàng ấy nói được rồi sao?"
Chiến Bắc Dã hoàn toàn không để ý mình bị mắng hỏi người lại bà ấy.
" Đã nói được rồi. Hoàng thượng thấy vui mừng hay là thấy tiếc nuối."
" T-trẫm..."
Hắn nghẹn họng. Tiêu Dao vốn là một kẻ câm, hắn mới để người khác khi dễ nàng, dù sao một kẻ câm thì nói được gì? Ban đầu sắc phong làm quý phi cũng vì binh quyền họ Tiêu.
" Phu nhân bà đừng nên quá đáng. Dù sao cũng là hoàng thượng bà lại ăn nói thế sao?"
Lệ phi không nhịn được nữa, nhìn cái vẻ lúng túng của hoàng đế biết chả làm gì thêm.
" Lệ phi có quyền lên tiếng ở đây sao?"
" Bản cung..."
Nàng ta liếc sang Chiến Bắc Dã, thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn nàng ta im bặt đi. Lòng bàn tay siết chặt như muốn đâm thủng cả da thịt mềm của nàng ta. Hừ, để sau này bản cung làm hoàng hậu, bà còn dám vô lễ thế không.
Chiến Bắc Dã nhìn đến Tiêu Dao yếu ớt ngồi trên giường kia, lại nhìn bộ mặt như muốn giết người của Yến thị. Hắn nhận ra mình không thể làm gì thêm nữa. Đành hạ mình.
" Là trẫm không suy xét tốt, hại đến quý phi mong phu nhân lượng thứ"
" Đánh cũng đánh rồi còn gì để lượng thứ sao?"
" Không biết phu nhân muốn gì?"
Hắn đen mặt hỏi lại. Rõ ràng Yến thị không muốn bỏ qua cho Tần Chỉ Hoa
" Phải để kẻ bày ra chịu tội. Sau này quản lí mình cho tốt, đừng có đặt điều hãm hại người khác"
Yến thị như vô tình như cố ý một lần nữa liếc sang Lệ phi. Lệ phi cắn môi chửi rủa bà.
" Chuyện này... Được rồi. Truyền lệnh trẫm cấm túc Lệ phi ba tháng, phạt bổng lộc một năm"
" Hoàng thượng."
Lệ phi ủy khuất kêu lên. Tiện phụ, dám hại bản cung như thế.
" Còn nữa, mong Lệ phi quỳ xuống dập đầu xin lỗi Quý phi."
" Bà!"
" Lệ phi, làm đi!"
" Thiếp... Thần thiếp tuân chỉ"
Đến bây giờ vẻ mặt lạnh lùng của bà mới giảm đi đôi chút song thiện cảm của bà về hoàng đế kia giảm hơn phân nửa. Bà đã lầm khi giao nữ nhi cho hắn, bà có lỗi với Dao Dao.
Tiêu Dao thấy mất hứng. Đã hết rồi sao? Nữ chính như nàng chưa xuất hiện mà sao lại hết kịch rồi. Nếu không phải tay chân nàng không để cử động mạnh, nàng rất muốn vỗ một tràng pháo tay khen ngợi Yến thị.
Lệ phi lặng lẽ đứng trước mặt nàng, căm hận quỳ xuống. Tiêu Dao điềm nhiên nhìn nàng ta, thấy rõ sát khí. Cái kiểu này là muốn trả thù rồi.
Trò chơi chỉ mới bắt đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...