" Vương gia, không xong rồi. Quý phi bị thương rồi."
Chiến Bắc Niên chuẩn bị cởi áo đi ngủ thì tên ám vệ hớt ha hớt hải xô cửa chạy vào.
" Cái gì?"
Động tác hắn khựng lại.
" Nhanh, vào cung!"
Hắn vội vã khoác áo lại xông thẳng ra ngoài cửa.
Dao Dao chờ ta...
-------
" Nương nương, nương nương, không hay rồi"
Cung nữ A Mân ban nãy sốt sắng chạy đến điện Phượng Nghi. Yến Thanh Lam đang an giấc, bị tiếng thất thanh làm giật mình. Nàng bậc ngồi dậy. Không hiểu sao lại cảm thấy bất an vô cùng.
" Ai làm ồn ngoài đó?"
" Dạ. Là cung nữ của Mẫu Đơn cung."
Mẫu Đơn cung? Biểu tỷ...
" Truyền vào"
Cung nữ A Mân được đưa vào bên trong. Nàng ta khóc lóc quỳ gối cúi đầu.
" Hoàng hậu nương nương, quý phi bị thương rồi."
" Ngươi nói gì?"
Yến Thanh Lam không tài nào tin vào tai mình. Biểu tỷ bị thương...
" Quý phi bị đập đầu vào ghế, đang hôn mê... Hoàng thượng có ở đó.... Hoàng hậu nương nương, cầu người nhanh chóng qua."
Chiến Bắc Dã? Hắn qua đó làm gì.
" Nhanh, theo bản cung đến Mẫu Đơn cung."
Cung nữ thiếp thân nhanh chóng cầm theo áo choàng cho nàng. Nàng chẳng chảy tóc tai, hay trang điểm gì, mặc cung trang gì. Chỉ mặc cái váy trắng lúc ngủ khoác áo choàng nhanh chóng chạy qua.
Mẫu Đơn cung sáng đèn, nàng vội vã đi vào.
" Biểu tỷ!"
Tiêu Dao còn nằm trên giường, đầu vấn vải trắng. Hai mắt ghiền lại bất động. Thái y thì đang sắp xếp lại hòm thuốc, cất băng quấn cùng kéo vào hòm. Còn Chiến Bắc Dã hắn thì ngồi trên ghế thơ thẩn.
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"
Nàng lạnh nhạt đi tới hành lễ. Chiến Bắc Dã không nói gì chỉ phất tay bảo nàng bình thân. Nàng lách qua hắn, đến chỗ thái y, giọng điệu có đôi chút lo lắng.
" Thái y, biểu tỷ sao rồi?"
" Bẩm hoàng hậu, quý phi đã không sao chỉ chấn động mạnh dẫn đến nhất thời hôn mê, sáng mai là có thể tỉnh lại rồi."
Thái y dứt câu xong, tảng đá trong nàng mới bỏ xuống được. Nàng chắp tay nhắm mắt tạ trời phật.
Biểu tỷ có mệnh hệ gì, nàng phải làm sao đây?
" Đa tạ thái y. Vất vả cho ông rồi."
Nàng mỉm cười dịu dàng chuẩn mực nhất. Lão thái y xua tay khum lưng
" Là trách nhiệm của thần, hoàng hậu không cần thế. Trời đã khuya thần xin lui."
Lão đi tới xách hòm thuốc ra về.
Yến Thanh Lam thở dài nhìn Chiến Bắc Dã. Hắn vẫn ngồi im không có bất cứ động thái gì. Xuân Viên thì ngồi cạnh giường cầm tay Tiêu Dao thút tha thút thít.
Nàng có chút xót xa, khẽ nhấc chân lại chỗ hoàng đế kia.
" Bệ hạ không có gì để nói chăng?"
" Hừ! Trẫm chưa trách phạt nàng ta là may lắm rồi. Hoàng hậu của trẫm, nàng dường như lo lắng thái quá rồi."
" Thái quá sao? Lúc nào tỷ ấy bị thương cũng liên quan đến người. Người giải thích sao. Hoàng thượng, thần thiếp xin người buông thả cho biểu tỷ được không."
" Không được!"
Hừ, buông tha để rồi nàng ta tình chàng ý thiếp với Chiến Bắc Niên, tiện nghi cho họ quá rồi.
" Không phải Lệ phi kia luôn muốn làm quý phi sao. Phế đi biểu tỷ, thả tỷ về vậy Tần Chỉ Hoa có quang minh chính đại làm quý phi rồi. Người luôn chướng mắt biểu tỷ, còn để tỷ ấy lại hậu cung làm gì."
Yến Thanh Lam cất cao giọng nói. Ba lần bảy lượt lần nào cũng là hắn làm, không gián tiếp cũng trực tiếp. Nàng thực quá mệt rồi, nàng không muốn biểu tỷ nàng chịu khổ nữa.
Chiến Bắc Dã cất tiếng cười đưa đà. Hắn siết chặt cằm nàng, nâng mặt nàng lên đối mắt với hắn. Đôi mắt như muốn giết người kia khiến nàng có chút lo sợ.
" Quý phi còn chưa cho trẫm nhi tử nàng, sao lại thả chứ. Trẫm còn muốn nàng ta sinh cho trẫm 5-6 nhi tử nữa mà."
Hắn hất mạnh nàng, Yến Thanh Lam loạng choạng một chút rồi đứng ngay lại.
Nàng lặng thinh không nói câu nào. Chỉ đến bên mép giường, ngồi xuống đệm, phủ chăn lại cho Tiêu Dao. Bàn tay dịu dàng sờ đến tráng Tiêu Dao, có chút âu yếm. Hạnh mâu nhu mì, hiền hậu, có chút xót xa ngắm nhìn Tiêu Dao.
" Hoàng thượng, Niên vương cầu kiến."
Lý tổng quản cất tiếng bẩm báo.
Nụ cười lạnh lẽo trên môi Chiến Bắc Dã thêm nồng đậm. A, đến rồi sao? Nhanh thế cơ à.
" Bảo hắn đến Ngự thư phòng chờ trẫm."
Hừ! Muốn đến thăm ái phi của hắn. Sao hắn có thể để hai người được như ý muốn. Tiêu Dao là phi tử của hắn, thân xác nàng, trái tim nàng là của hắn. Nàng chỉ có thể như một sủng vật trong mắt chỉ tôn sùng, ái mộ một chủ nhân là hắn.
Giống đực có tính chiếm hữu rất cao, hắn tất nhiên không ngoại lệ. Đã là của hắn thì mãi mãi là của hắn!
" Hoàng hậu ở lại chăm sóc nàng ra đi. Trẫm về Ngự thư phòng."
Phải đón tiếp vị đệ đệ này mới được.
Yến Thanh Lam không để tâm đến hắn. Nàng cứ ngồi đó nhìn Tiêu Dao.
Chẳng có gì kì lạ cả, nếu ánh mắt si mê kia không quá lộ liễu...
Chiến Bắc Niên ngồi ở Ngự thư phòng, tầm khắc sau thì Chiến Bắc Dã tới.
Tên hoàng đế ấy thâm thúy nhìn đệ đệ yêu quý của mình. Nở nụ cười, âm trầm hỏi.
" Hoàng đệ đêm hôm vào cung là có việc gì?"
" Đệ... Hoàng huynh, Dao Dao... À không quý phi sao rồi?"
" Hoàng đệ dường như rất quan tâm ái phi của trẫm nhỉ."
Ái phi của trẫm ngươi cũng dám mộng tưởng tới. Chiến Bắc Niên ngươi thực gan dạ.
" Dù sao nàng và đệ từ bé cũng khá thân thiết"
Chiến Bắc Dã cười nửa miệng, có chút khinh miệt. Thanh mai trúc mã cơ à.
" Niên à, đệ quên nàng giờ đã là người của trẫm... Đệ nên bỏ ý định thì hơn. Về đi!"
Chiến Bắc Dã bỏ đi để lại Chiến Bắc Niên. Chiến Bắc Niên siết chặt tay, toàn thân hắn run liên hồi. Hắn cố gắng kiềm chế mình không được bộc phát. Nếu không người chịu khổ là nàng.
Hắn yêu nàng nhưng chẳng thể bảo vệ được nàng. Hắn thấy bản thân mình vô dụng không thôi. Cũng như năm đó, nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn thì mẫu phi hắn cũng không thể chết.
Dao Dao, chờ ta...
Hắn lẳng lặng trở về Niên vương phủ. Tâm trạng trầm mặc rối bời.
" Nói với Tiêu phủ, quý phi bị thương."
Hắn nói với thuộc hạ của mình. Chuyện nàng bị thương hẳn có liên quan đến hoàng huynh hắn. Mà hắn chẳng có tư cách gì can thiệp vào, chỉ nhà mẹ đẻ nàng mới làm được.
Thôi thì cho hắn đê tiện đi. Xem như tự xả giận cho bản thân luôn.
Hoàng huynh à, đừng để đệ có cơ hội, nếu không đệ sẽ cướp nàng lại như năm xưa mẫu hậu huynh cướp đi nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...