Đại cất vội chiếc hộp nhỏ vào trong túi xách, cơn mưa đến nhanh như một tia chớp khiến cho cả ba người ướt như chuột lột.
Con đường về nhà bà cụ trở nên trơn trượt và mù mịt, trước mắt anh lúc này là một căn nhà cũ kỹ, trên tường những mảng vôi vữa bong chóc, loang nổ nhưng bên trong đồ đạc được xếp vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Dường như căn nhà chỉ có một mình bà cụ sinh sống.Bước vào thềm nhà, người phụ nữ điên có phần sợ hãi.
Bà cụ hiền hậu khẽ vỗ về, trấn an rồi tranh thủ đưa bà ấy đi tắm.Còn Đại lúc này, anh đang ngồi hớp chén trà, khuôn mặt lộ rõ vẻ ưu tư.
Đầu óc anh mộng mị về tấm hình của Thanh và Thành trong chiếc hộp nhỏ của người phụ nữ điên, không biết vì sao mà bà ta có nó hay chỉ là vô tình.- Chú, chú đi tắm đi không cảm lạnh bây giờ.Tiếng gọi của bà cụ làm anh giật mình, đáp:- Dạ, cảm ơn cụ.
Con đi tắm ngay đây.Từ lúc về đến nhà bà cụ, người phụ nữ điên luôn hướng ánh mắt dò xét về phía Đại, miệng bà ta không ngừng lẩm bẩm những câu nói mà người khác nghe không hiểu.
Anh nhận ra tấm hình đựng trong chiếc hộp ở túi xách ban chiều đã không còn nữa, thì ra nó được người đàn bà điên lấy đi và đang ngắm nhìn nó một cách ngô nghê, thỉnh thoảng nở nụ cười ngây dại.Bữa cơm chiều được dọn ra giản đơn, bà cụ chu đáo chăm sóc cho Đại với sự hiếu khách và nhiệt thành.
Anh đưa anh mắt đảo quanh như đang tìm kiếm điều gì đó:- Nó ra gốc đa ban nãy rồi chú - Bà cụ hiểu ý liền trả lời.- Mỗi người một số phận cháu ah, ai rồi cũng sẽ có những nỗi niềm riêng của mình.- Dạ.- Mà chú về đây tìm nhà con bé Thanh hẳn là có chuyện?- Dạ, chẳng giấu gì bà, đúng là cháu về đây tìm nhà Thanh là có việc ah.
Hồi trưa cháu có ghé qua địa chỉ nhà cô ấy nhưng không có gặp ai.
Mà nhìn qua căn nhà thì dường như đã bị bỏ hoang từ lâu.Bà cụ cũng không còn dùng cơm nữa, miệng tóm tém, đôi tay run rẩy têm trầu, hai khoé mắt ngấn lệ nhoè đi.Khuôn mặt phúc hậu, nhân từ của cụ không giấu đi được nỗi khổ tâm, ưu tư trong lòng, cụ giãi bầy:- Tôi cũng nói thật với chú, con bé Thanh nó tội nghiệp lắm, nó bị bỏ rơi từ khi còn đỏ hỏn nơi gốc đa đầu làng.
Được vợ chồng con trai bà rước về nuôi, cho ăn học đàng hoàng..
Ai ai cũng đều yêu thương nó hết, nói đến đây, bà cụ im lặng hồi lâu..Đại khá sốt ruột nhưng cũng không dám xen ngang mạch cảm xúc của cụ bà.
Không biết rồi đây, bà cụ sẽ đối diện với sự thật là Thanh đã chết như thế nào, đối với bà chắc hẳn sẽ là một cú sốc, một nỗi đau đớn tột cùng..- Thế mà..
nó bỏ bà đi rồi chú ah.- Đại gấp gáp hỏi: Thanh đi đâu ah bà?- Mấy năm qua rồi, nó không có ghé về thăm bà, cha mẹ nó cất công đi tìm bấy lâu cũng không thấy trở về.
Chúng nó quên mất là còn có bà già này nữa rồi, nói rồi bà thút thít khóc, kéo vạt áo lau vội dòng nước mắt.Ban nãy anh nghe bà cụ nói, tưởng rằng bà đã biết chuyện Thanh gặp nạn rồi thì anh đỡ khó xử biết bao.
Bây giờ phải biết nói với bà cụ như thế nào đây, anh loay hoay suy nghĩ mà chưa biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh ngập ngừng dò hỏi:- Mà bà có biết vì sao Thanh bỏ đi không ah?- Con bé đem lòng yêu cậu Thành ở trên phố ấy, tình cảm của hai đứa sâu đậm lắm nhưng bị gia đình nhà cậu ấy phản đối gay gắt.
Con bé cũng vì thế mà sinh ra buồn rầu, chán nản.
Chắc cũng vì chuyện đó mà nó bỏ bà ra đi.
Đôi mắt nhăn nheo của cụ như cố nhìn về một nơi xa chông ngóng.Nói rồi bà cụ buồn bã, lủi thủi bước vào nhà trong, Đại thấy thương bà vô cùng, bà đâu biết rằng cháu gái bé bỏng của bà đã lìa xa cõi đời này từ lâu.
Trên chiếc chõng tre, anh thao thức, day dứt mãi mới chìm vào trong giấc ngủ.
Thời tiết làng quê thật yên bình, chỉ có tiếng côn trùng kêu da diết và tiếng rì rào, vi vu của những rặng tre.Cơn gió lạnh chợt làm anh thức giấc, trời trong xanh vằng vặc ánh trắng soi, dần dần bị màn mây che mờ, không gian trở nên huyền ảo vô cùng.Trước mắt anh lúc này, những bóng người thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện đang thì thầm to nhỏ có vẻ nén lút, bí mật.
Không gian xung quanh khiến anh nhận ra căn nhà cuối hẻm nơi đã từng giam giữ Thanh và Thành cũng như cái chết của Thành và hai gã nghiện.Điều khiến anh xửng sốt hơn cả, một trong ba con người đó chính là người phụ nữ điên.- Trời ơi - Anh thốt lên trong mơ, mọi chuyện diễn ra khiến đầu oca anh như muốn nổ tung..Từ cõi vô hình vọng lại những tiếng mơ hồ, xa xăm:- Người phụ nữ điên, người phụ nữ điên..(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...