Trả Lại Tên Cho Em


Trời đã về khuya, Đại vẫn không sao tìm được giấc ngủ anh trăn trở về câu chuyện bà Hằng kể hồi sáng và thấy mình phải có trách nhiệm làm sáng tỏ cái chết của Thanh và Thành để hai người họ có thể hóa giải được nỗi oan ức mà ra đi thanh thản.

Nhưng mọi chuyện quá rối rắm khiến anh bế tắc nhất thời chưa tìm ra hướng giải quyết.Gần sáng, đang chập chờn trong giấc ngủ.

Từ xa vọng lại tiếng người hối thúc anh lên đường:- Đi đi Đại ơi, dậy đi đi..Lời thúc giục đó cứ lặp đi lặp lại văng vẳng trong đầu óc anh, rồi anh đáp lại:- Đi đâu? Tôi phải đi đâu?- Hãy đi theo những gì con tim mình mách bảo.

Hãy giúp chúng tôi.Rồi âm thanh ấy cũng không còn nữa, không gian trở lên vắng lặng anh thao thức suy nghĩ về những dự định sắp tới.

Trời tờ mờ sáng, anh đã ghé quán bà Hằng làm ly trà đá cho đầu óc tỉnh táo.- U này, chuyện ở căn nhà cuối hẻm thực hư thế nào u kể con nghe đi.- Thực hư thế nào thì u cũng đã kể hết cho mày nghe rồi còn gì.- Mà u có biết căn nhà làm sao mà bị phá rồi bỏ hoang như thế không ah?- Thì từ ngày hai thằng nghiện chết có ai dám đến đó ở nữa đâu.

Chủ nhà muốn đập đi để xây lại rồi bán cho người ta mà không có được.


Mà chuyện này cũng ly kỳ lắm con trai.

Hằng đêm, người ta cứ nghe thấy tiếng kêu gào, ai oán ghê rợn lắm.

Mày là mày lớn gan lắm mới tới đó, chứ từ hồi đó giờ có ai dám đến khu vực đó đâu.Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Đại, cuộc trò chuyện của anh với bà Hằng không mang lại cho anh kết quả gì.

Linh tính mách bảo anh phải về quê của Thanh để tìm hiểu thêm thông tin.

Nhớ lại lời giục dã hồi đêm, anh nhanh chóng thu xếp việc học tập và hành lý chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày.Triền đê dài xa tít tắp, phía trước là cả một cánh đồng cỏ bát ngát mênh mông, đang hướng tầm mắt ra xa trải lòng vào không gian làng quê thanh bình.

Đột nhiên, một người phụ nữ tóc tai rũ rượi miệng nở nụ ngây dại nhìn anh có vẻ khiếp sợ vừa chạy vừa ngoái lại phía sau nhìn Đại.

Miệng lắp bắp liên hồi không thôi.- Không phải tôi, không phải tôi.

Xin hãy tha cho tôi..Đến khúc cua vào làng thì bóng dáng người phụ nữ điên lẩn khuất sau những rặng tre mất hút.

Đại vừa đạp xe vừa nghĩ ngợi mông lung thương xót cho số phận của mỗi kiếp người.

Dong duổi trên chiếc xe đạp đến quá trưa thì anh cũng tìm được nhà của Thanh.

Căn nhà liêu xiêu, hoang tàn có vẻ đã vắng bóng người từ lâu, chiếc cổng tre xập xệ ngáng lối vào nhà.


Đại dựng chân chống xe, cất tiếng gọi hồi lâu nhưng không có người đáp lại.

Anh quay đầu đạp xe ra phía cây đa đầu làng làm chén nước trà xanh, nhân tiện dò hỏi thông tin về gia đình nhà Thanh.Buổi trưa nơi làng quê yên ả, anh tiến lại quán nước của bà cụ tóc đã bạc phơ, đang móm mém nhai trầu.

Lễ phép anh xin bà chén nước, chưa đợi anh kịp ngồi yên vị bà cụ đã cất tiếng hỏi anh:- Chú về làng tìm người đấy ah?- Sao cụ biết ah!- Ở cái làng này bao nhiêu năm, ai ra vào như thế nào tôi đây chả biết.Nghe đến đây, Đại như mở cờ trong bụng quả là không uổng phí anh cất công về đây.

Rồi mắt anh trợn tròn, miệng anh há hốc khi thấy người phụ nữ điên mà anh gặp hồi sáng đang thập thò phía sau gốc đa nhìn anh khép lép.

Thấy Đại chú tâm đến người phụ điên, bà cụ quán nước cất lời:- Tội nghiệp cho bà ấy, từ đâu phiêu dạt về đây đã mấy năm rồi mà không thấy có người thân đến tìm.

Ngày ngày tá túc lấy gốc đa này làm nơi trú ngụ.- Dạ..Đại lắng nghe từng lời của bà cụ, linh cảm cho anh biết người phụ nữ điên dường như có mối liên hệ nào đó với câu chuyện về Thanh và Thành mà anh đang cố gắng tìm lời giải đáp.- Cụ có biết nhà cô bé Thanh trong làng này chứ ah!- Có chứ chú..Chưa kịp hỏi câu tiếp theo, thì trời đang nắng bỗng mây đen ùn ùn từ đâu kéo đến bầu trời trở lên xám xịt, tối đen.

Anh vội vàng phụ bà cụ thu dọn quán nước.

Đưa mắt nhìn người phụ nữ điên đang dúm dó đứng núp sau gốc đa đôi mắt đỏ rực như hai cục máu, chợt anh cảm thấy rùng mình, sợ hãi.- Chú ghé nhà tôi đã, mưa sắp tới nơi rồi.- Dạ, phiền cụ cho cháu tá túc với ah!Bà cụ nhìn người phụ nữ điên vẫy tay ra hiệu đi theo bà.


Người phụ nữ nhìn bà cụ một cách ngây ngô rồi nhìn sang Đại ánh mắt dò xét..

xách vội chiếc túi nhem nhuốc đựng đầy những thứ đồ linh tinh tiến lại núp sau lưng bà cụ.

Cả ba người nhanh chóng chạy vào trong làng để tránh cơn mưa sắp ập xuống, từ phía sau Đại thấy một chiếc hộp nhỏ rơi ra từ phía chiếc túi vải của người phụ nữ điên.

Anh lao nhanh về phía trước nhặt chiếc hộp lên, trong đó là hình của một đôi nam nữ đang e ấp bên nhau.

Miệng anh như á khẩu..

người trong hình chẳng phải là Thanh và Thành đã từng xuất hiện trong những giấc mơ mà anh đã gặp hay sao..(còn tiếp).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận