Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Thiệu Càn Càn mang theo hoài nghi và bất an vào trong phòng học, khi chính thức bắt đầu, cô cũng tạm thời để chuyện fan tặng quà qua một bên.

Mười phút sau, cô từ bên trong đi ra ngoài.

"Thế nào?" Lâm Gia Thố tiến lên đầu tiên.

Thiệu Càn Càn nghĩ nghĩ nói: "Em cảm thấy cũng được, những vấn đề mà anh nói em đã sửa lại hết, hơn nữa mấy câu hỏi mô phỏng giáo sư của anh lần trước đều hỏi."

Lâm Gia Thố nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi, hẳn là có thể qua."

Thiệu Càn Càn gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Làm tốt lắm nha anh em, mời anh ăn cơm."

Lâm Gia Thố cười một chút, duỗi tay đặt lên vai cơm: "Ăn cơm còn sớm, trước khi ăn cơm, anh muốn dẫn em đến gặp một người đã."

"Gặp ai vậy?"

"Bà nội anh."

"........!!!"

Từ lúc Thiệu Càn Càn đến DSG xác thật rất bận, thật ra Lâm Gia Thố đã sớm suy nghĩ kỹ muốn dẫn cô đến gặp người yêu thương anh nhất, nhưng vẫn luôn không có thời gian. Lần này Thiệu Càn Càn vừa trở về, anh liền muốn để cho hai người gặp mặt một lần.

Trên đường đến bệnh viện, cả tâm thần lẫn thể xác của Thiệu Càn Càn đều bắt đầu căng thẳng.

"Em, em có nên chuẩn bị cái gì không, dù sao cũng phải mua chút lễ vật tặng cho bà nội chứ?"

"Anh đã chuẩn bị xong rồi." Lâm Gia Thố trấn an nhìn cô một cái, "Anh sợ không kịp nên đã mua hết lễ vật, để sau cốp xe, đợi lát nữa em trực tiếp mang lên là được rồi."

"A? Như vậy vô tâm biết bao."

"Không sao, dù sao sau này cũng còn gặp lại, chờ khi nào em rảnh lại tự đi chọn phần tâm ý của mình, được không?"

Thiệu Càn Càn ặc một tiếng, sau đó có chút bất an nói: "Bà nội anh, liệu có thích em không?"

Không đâu."

"Vì sao?"

"Em đáng yêu như vậy, sao bà lại không thích em chứ."


Thiệu Càn Càn trợn mắt liếc anh một cái: "Này, anh nghiêm túc cho em."

Lâm Gia Thố khẽ cười một tiếng: "Anh cũng rất nghiêm túc, yên tâm, bà sẽ rất thích em."

Xe đến một bệnh viện tư nhân, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất, có y tá dẫn hai người vào một phòng bệnh.

"Bệnh của bà nội không quá ổn định, cho nên thường sẽ trực tiếp ở nơi này, tiện chăm sóc."

Thiệu Càn Càn gật đầu, đi theo Lâm Gia Thố vào.

"Gia Thố hả, cháu đến rồi." Hà Văn Hoa dựa vào giường bệnh nhìn về phía anh, ánh mắt sáng lên, "Là Càn Càn sao, có phải dẫn Càn Càn đến không?"

Thiệu Càn Càn vốn dĩ còn đi phía sau Lâm Gia Thố, sau khi nghe được âm thanh có chút suy yếu của Hà Văn Hoa gọi tên mình lập tức ngây ngẩn cả người. Lâm Gia Thố xoay người nắm tay cô, "Đúng vậy bà nội, lần trước đã đồng ý với bà sẽ dẫn cô ấy đến, hôm nay vừa hay bọn cháu bảo vệ luận văn ở trường, có thời gian nên cùng nhau đến."

Đâu là lần đầu tiên Thiệu Càn Càn gặp Hà Văn Hoa, bà nằm trên giường bệnh, trước mặt đều là từ ái. Cô vội vàng khom người, nghiêm túc nói: "Bà nội, con là Thiệu Càn Càn."

"Càn Càn hả, cháu lại đây, lại đây, ngồi bên cạnh bà."

Thiệu Càn Càn gật đầu, ngồi xuống, cô vừa ngồi xuống Hà Văn Hoa liền nắm lấy tay cô: "Mỗi lần Gia Thố đến đều nói về cháu, nó nói, cháu rất rất tốt, nói ta nhất định sẽ thích cháu."

Thiệu Càn Càn có chút thẹn thùng không biết phải làm sao: "Không có... Cháu không tốt như anh ấy nói."

"Ta tin tưởng ánh mắt của Gia Thố." Hà Văn Hoa vỗ tay cô, "Ta biết, lúc trước để cháu chịu uất ức, Càn Càn, cháu đừng trách ba nó, ba nó chính là một người cổ hủ, nhưng mà cũng chỉ có thể dọa dọa cháu chút thôi, bây giờ còn không đến phiên nó làm chủ đâu. Cháu xem bây giờ, cháu và Gia Thố không phải rất tốt đúng không, ta không để ý đến nó."

Đôi mắt Thiệu Càn Càn đỏ lên, nhưng tự nhiên lại có chút buồn cười: "Nhưng mà bà, cháu... Cháu sẽ tiếp tục cố gắng, cháu cũng hy vọng chú Lâm có thể tiếp nhận cháu."

"Cháu nha, đã rất giỏi rồi." Hà Văn Hoa cười nói, "Ài, lần trước Gia Thố còn cho ta xem ảnh chụp cháu nhận cup nữa, nghe nói cháu giành được giải thưởng ở Australia."

Thiệu Càn Càn liếc nhìn Lâm Gia Thố một cái, anh cười ha ha, trên mặt là mấy chữ "bà xã của anh giỏi nhất". Thiệu Càn Càn khụ một cái: "Đó là cả đội, cũng không phải của một mình cháu."

"Giống nhau, giống nhau.:

....

Ưu tú sao, có lẽ đi, nhưng cô tin tưởng, cô gái muốn bức qua ngưỡng cửa Lâm Gia, ưu tú nhiều không đếm xuể.

Thiệu Càn Càn nghĩ, đây là điển hình của việc yêu ai yêu cả đường đi. Hà Văn Hoa thương Lâm Gia Thố bao nhiêu, liền sẽ tin tưởng vào người anh yêu bấy nhiêu.


Nhưng dù vậy, Thiệu Càn Càn vẫn cảm thấy rất cảm động. Những thấp thỏm lo âu suốt dọc đường của cô dưới ánh mắt thân mật từ ái của Hà Văn Hoa đều không còn sót lại chút nào, cô cũng rất vui mừng, có thể nhìn thấy sự tán thành trong mắt của bà nội mà Lâm Gia Thố thích nhất.

Khi hai người yêu nhau, nếu như có sự chúc phúc của người nhà, đó mới là hoàn mỹ nhất.

"Thế nào, anh nói bà nội sẽ thích em mà."

Thiệu Càn Càn ngước mắt nhìn anh: "Nói thật, anh nói bao nhiêu lời hay về em trước mặt bà nội, vừa nãy bà khen em đều ngượng ngùng."

"Anh chỉ tùy tiện nói, hơn nữa, anh cũng đều nói sự thật."

Thiệu Càn Càn khẽ cười, tâm tình đột nhiên trở nên tốt vô cùng.

Đúng lúc này, Thiệu Càn Càn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa đi qua: "Ài, người kia!"

Lâm Gia Thố: "Hử?"

"Là fan kia!" Thiệu Càn Càn kinh hãi, "Fan vừa tặng cho em vòng cổ ở nơi đó."

Lâm Gia Thố theo tầm mắt của cô nhìn: "Ở đây?"

"Thật sự em không nhìn lầm!" Thiệu Càn Càn lập tức chạy lên, "Anh ở đây đợi em một lát em quay lại!"

Lâm Gia Thố: "Thiệu Càn Càn ~~~"

Người phụ nữ trước mắt từ phía hành lang đi qua, Thiệu Càn Càn vội vàng đuổi theo bà.

"Dì ơi! Dì đợi một chút!"

Giữ cánh tay của người phụ nữ ấy, Thiệu Càn Càn cúi đầu thở dốc: "Dì ơi, cái kia, khụ khụ, cái vòng cổ kia cháu phải trả lại cho dì."

Người phụ nữ nhìn thấy Thiệu Càn Càn cùng rất ngạc nhiên: "Sao cháu lại ở đây?"

Thiệu Càn Càn hít một hơi, nói: "Cháu đến bệnh viện thăm người, dì, cháu biết dì thích cháu, tặng cháu quà cũng là tâm ý, nhưng là... Nhưng là quà tặng này quá quý trọng, bạn cháu nói cái vòng này giá trị xa xỉ, cho nên, cho nên cháu thật sự không thể nhận."

"Ai nha, không có việc gì, đây là quà gặp mặt."


"Quà, quà gặp mặt?" Thiệu Càn Càn xua tay, "Không cần, không cần, không cần, cháu và fans chụp ảnh chung trước giờ không thu quà tặng gặp mặt gì đó."

Người phụ nữ bật cười: "Đứa bé này, cái này cương trực làm gì, người khác tặng cháu quà, cháu nhận lấy là được."

Thiệu Càn Càn: "Nhưng nhậ lấy cái này, lương tâm cháu bất an."

"Có cái gì mà lương tâm bất an, ta tặng cháu đồ là lẽ đương nhiên."

"Hả?"

Người phụ nữ vỗ vỗ tay Thiệu Càn Càn: "Không có việc gì, nếu như cháu thật sự cảm thấy lương tâm bất an, về sau nói chuyện với ta nhiều hơn, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Thiệu Càn Càn: "????"

"Nhưng mà bây giờ ta còn có việc cần đi gấp, lễ vật này cháu cầm lấy đi." Dứt lời, người phụ nữ đội mũ xoay người muốn rời đi, nhưng vào lúc này, một âm thanh nặng nề từ sau lưng hai người truyền đến.

"Ngài có việc gì gấp?"

Người phụ nữ đội mũ bỗng nhiên ngẩn ra, lập tức làm bộ cái gì cũng không nghe thấy mà đi về phía trước.

"Đứng lại!"

"...." Người phụ nữ kia đưa lưng về phía hai người, thật sự dừng lại.

Thiệu Càn Càn ngẩn người, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Gia Thố vừa mới lên tiếng: "Sao vậy?"

Lâm Gia Thố không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đội mũ kia nói: "Khi nào về, cũng không báo một tiếng?"

Thiệu Càn Càn: "Anh biết?"

"Biết, còn rất quen thuộc." Mày Lâm Gia Thố hơi nhướng lên, "Mẹ nói có đúng không, mẹ?"

Thiệu Càn Càn trừng mắt: "Mẹ?!"

Người phụ nữ đội mũ cuối cùng cũng không thể diễn nữa, quay đầu lại, vẻ mặt kinh nhạc nói: "Ai da Gia Thố, sao con lại đến đây?"

Khóe miệng Lâm Gia Thố hơi giật giật: "Lời này không phải con đang hỏi mẹ sao?"

"Ta hả, đương nhiên là về thăm bà nội con, bây giờ đang đến chỗ bác sĩ chủ trì hỏi thăm tình hình đó." Người phụ nữ đội mũ, cũng chính là mẹ Lâm Gia Thố Dương Tư Vũ có chút xấu hổ nói, "Khó trách đến đây lại đụng phải Càn Càn, thì ra là con đến đây."

"Mẹ đã về sao cũng không nói một tiếng, còn chạy đến trường học giả bộ làm fan cái gì? Mẹ đang làm cái gì?"

Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn anh một cái: "Mẹ cố giấu còn không phải vì không cho ba con biết sao, còn có Càn Càn, mẹ quả thật là fan của con bé, mẹ đi xem thần tượng thì làm sao?"

Lâm Gia Thố thiếu chút nữa trợn mắt nhìn bà: "Mẹ biết cái gì gọi là thể thao điện tử không, còn thần tượng..."


Hai người trước mặt anh một câu, tôi một câu làm nghẹn nhau, sau đó mặt Thiệu Càn Càn trực tiếp mông lung.

Mẹ............

Đây là mẹ của Lâm Gia Thố????

Có phải nhảy số quá nhanh rồi không, tuy rằng bên ngoài nhìn qua quả thật rất có cảm giác là quý phụ nhân, đáng nói là hành động và cử chỉ lại hoàn toàn không giống. Tóm lại, cho cô thêm mấy cái đầu cũng không thể tưởng tượng ra, mẹ của Lâm Gia Thố lại là phong cách này.

"Càn Càn à, hôm nay quả thật ta mới về nước, cho nên chỉ có thể trộm gặp mặt cháu một cái, thật ra ta đã chuẩn bị mấy ngày nữa chúng ta cùng ăn một bữa cơm long trọng." Thiệu Càn Càn còn đang ở trong mông lung, Dương Tư Vũ đã tiến lên giải thích một phen, "Ta nha, chính là không muốn tên tiểu tử và ba của nó biết sớm như vậy, sau đó lại đây lải nhải ta."

Thiệu Càn Càn ngượng ngùng nói: "Dì, ngại quá, lúc trước cháu không biết dì...."

"Không sao không sao, thật sự không sao." Dương Tư Vũ vỗ vỗ vai cô: "À đúng rồi, ta còn phải đi qua chỗ bác sĩ, chúng ta lần sau nói, Gia Thố này ~~~"

Dương Tư Vũ quay đầu lại, nói với con trai nhà mình: "Thời gian không còn sớm, con dẫn Càn Càn đi ăn đi, ta đi trước nhé."

Lâm Gia Thố: "Này, mẹ -----"

"Được rồi, vợ chồng son mau đi đi!"

***

Sau khi đến nhà ăn, Thiệu Càn Càn vừa ngồi xuống liền nói: "Thật sự... Là mẹ anh?"

Lâm Gia Thố cười nhìn cô một cái: "Anh không có sở thích trên đường cái tùy tiện gọi người ta là mẹ."

Thiệu Càn Càn: "Nhưng là...."

"Không giống đúng không?"

Thiệu Càn Càn im lặng mà "ừ" một tiếng.

Lâm Gia Thố cầm thực đơn nhân viên phục vụ mang đến, đưa cho Thiệu Càn Càn, sau nói: "Mẹ anh không thích bị trói buộc, cho nên vẫn không thích ngây ngốc trong nhà, từ khi anh có trí nhớ, bà cũng đã chạy khắp nơi du lịch."

Thiệu Càn Càn: ".... Thật ngầu."

Lâm Gia Thố: "Lúc trước mẹ anh không thích cuộc hôn nhân này, nhưng lúc đó cũng là bị trong nhà ép đi. Tóm lại bà không hay xuất hiện trong nhà, ba anh cũng không có cách nào với bà ấy."

Thiệu Càn Càn bội phục người phụ nữ như vậy, "Không bị ràng buộc, chỉ vì chính mình", đây nhất định phải có dũng khí mới làm được: "Vậy, sao lúc này bà ấy lại đột nhiên trở lại, còn tặng cho em đồ vật quý giá như thế."

Thiệu Càn Càn đặt vòng cổ lên bàn: "Nếu không anh trả bà ấy giúp em đi, em cảm thấy rất ngại, em còn chưa chuẩn bị quà tặng bà ấy nữa."

Lâm Gia Thố dựa vào phía sau, ý vị thâm trường mà nhìn cô: "Không sao, tặng cho con dâu tương lai chút đồ, nên làm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui