Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Giữa trưa ngày hôm sau, Tiểu Lũy một mình ngồi ở bàn ăn cơm trưa, Bì Ca đã ăn xong rồi, đang ngồi trước máy tính chơi game.

Lúc này, cửa phòng tầng hai vang lên, Tiểu Lũy ngước mắt nhìn, chỉ thấy Diệp Đĩnh tối qua say mèn cuối cùng đã rời giường. Cậu ta nhìn Diệp Đĩnh ấn huyệt Thái dương đi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

"Đội, đội trưởng, em, em lấy cho anh bát cơm." Trong đầu Tiểu Lũy toàn là câu nói nào đó ngày hôm qua không nên nghe, nhảy nhót lung mà mà lấy bát cơm, vẻ mặt hoảng loạn mà chạy về.

Diệp Đĩnh cầm đũa, im lặng mà ăn một miếng.

"Đội trưởng."

"Hử?'

"Tối hôm qua... Anh uống rất say."

Diệp Đĩnh nghe vậy nhìn cậu ta một cái: "Cậu cảm thấy trách ai?"

Tiểu Lũy cười ngượng ngùng: "Đều, đều là do Bì Ca! Luôn rót rượu cho anh, không có đạo đức."

Diệp Đĩnh cong môi cười lạnh một tiếng: "Việc thiếu đạo đức này cậu cũng làm không ít đâu."

Tiểu Lũy gãi gãi gáy: "Này khó có khi mà sinh nhật sao, khụ, đúng rồi, đội trưởng, anh còn nhớ rõ hôm qua anh nói mấy cái gì đó không?"

Diệp Đĩnh dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Cái gì?"

"Khi ở trên xe." Ánh mắt Tiểu Lũy sáng ngời mà nhìn anh ta, muốn tìm một chút dấu vết gì đó trong ánh mắt của Diệp Đĩnh.

Nhưng mà Diệp Đĩnh chỉ nhíu mày: "Tôi nói cái gì?"

Tiểu Lũy: "... Anh, anh nói, anh nói quà sinh nhật của em anh rất thích, lần sau khi em sinh nhật sẽ mua cho em máy chơi game đắt nhất!"

Một hơi nói xong, Tiểu Lũy phát hiện, câu nói kia, cậu ta vẫn không thể hỏi ra được.

Diệp Đĩnh cười một chút: "Hôm qua tôi đã hứa hẹn cái này với cậu?"

Tiểu Lũy ậm ừ một tiếng, cầm đũa chọc chọc vào bát cơm: "Anh nói nha..."

"Xem ra về sau không thể tùy tiện uống nhiều." Diệp Đĩnh nhướng mày, "Chỉ để cho tên nhóc thối nhà cậu được lợi."

Tiểu Lũy cười he he, không nói.


Đúng lúc này, cửa lớn kêu tích một cái mở ra, tiếp theo, âm thanh của Thiệu Càn Càn truyền đến.

"Oa, đói quá, Bì Ca, cậu ăn chưa?"

Đầu Bì Ca ngẩng lên khỏi máy tính một chút: "Ăn rồi, chị đói thì ăn cơm đi, vừa hay đội trưởng và Tiểu Lũy còn chưa ăn xong đâu."

"Ừ! Được."

Bì Ca: "Ặc, sao vậy, Lâm thiếu keo kiệt vậy, còn không cho chị ăn một bữa cơm?"

Thiệu Càn Càn lắc lư đi đến bàn ăn: "Sáng sớm anh ấy đã đi họp."

Khi Tiểu Lũy nhìn thấy Thiệu Càn Càn đến, theo bản năng mà nhìn Diệp Đĩnh một cái, nhưng người sau vẫn luôn bình tĩnh ăn cơm, dường như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau đó Thiệu Càn Càn lại bắt đầu ăn cơm, Diệp Đĩnh còn ngẩng đầu lên nói một chút sắp xếp huấn luyện với cô ấy, Thiệu Càn Càn gật đầu, đùa giỡn mấy câu với Diệp Đĩnh. Diệp Đĩnh vẫn mặt vô biểu tình như trước, lại còn chặt chém lạnh lùng mấy câu nói đùa của cô, không chút lưu tình.

Tất cả của anh ta đều không thay đổi, tất cả đều giống như từng khoảnh khắc trước đây.

Giờ phút này, Tiểu Lũy đột nhiên may mắn khi vừa rồi cậu ta không hỏi câu "Có phải anh thích Thiệu Càn Càn không?"

Bởi vì có một số thứ, ngay từ đầu đã là bí mật, cũng mãi mãi chỉ là bí mật mà thôi.

Không hơn.

Ở trong cuộc đời dài dòng của mỗi người, bí mật mang tên 'yêu thầm' lia có lẽ chính là một điểm sáng nhỏ nhất từ sâu trong lòng, nó làm bạn đau đớn, an ủi bạn, làm cho bạn vì nó mà buồn mà vui. Nhưng chung quy có một ngày, nó sẽ vì một người khác xuất hiện mà từ từ vụt tắt, nhưng nó vẫn còn mãi mãi trong lòng bạn, chỉ là, không còn sáng nữa.

***

Bảo vệ luận văn, Thiệu Càn Càn về trường.

Mấy tháng ngắn ngủi không về trường, mọi người dường như đã có thay đổi.

Thời Du Văn không thuê căn nhà thuê cùng cô trước kia nữa, dạo gần đây shop quần áo trên mạng của cô ấy buôn bán khá được, hơn nữa dần dần tích được tiền, đã có một căn phòng thuộc về chính mình.

Kha Tiểu Duy tìm được một công việc ở đây, bây giờ đang thực tập, theo như Thiệu Càn Càn biết, công ty thực tập kia không tồi, hơn nữa thanh niên tài tuấn rất nhiều.

Còn về Phương Đàm, cô ấy mở một nhà ăn của chính mình, cũng không phải kiếm được nhiều tiền, rốt cuộc thì nhà cô ấy cũng không thiếu tiền, mà là cô ấy thích nấu nướng, sau khi thuyết phục được ba đã bắt đầu thực hiện ước mơ của mình.


Ngày bảo vệ luận văn, Phương Đàm và Kha Tiểu Duy cũng về trường học.

Ba người ngồi ở quán cà phê gần trường, kể chuyện của mình cho nhau nghe. Sau đó thời gian không sai biệt lấm, ba người mới cầm tài liệu cùng đi về trường.

"Ài, là Lâm Gia Thố." Trên đường đi về phía phòng bảo vệ luận văn, ba người nhìn thấy Lâm Gia Thố đang đi cùng bạn cùng phòng ở phía trước, Kha Tiểu Duy nói: "Lâm Gia Thố gần đây rất ghê gớm nha, lần trước mình nhìn thấy cậu ta trên kênh tài chính kinh tế, oa... Thật sự khác nhau."

Phương Đàm gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này Lâm Gia Thố tiếp nhận rất nhiều nghiệp vụ của Lâm thị, ba mình nói là ông Lâm ủy quyền cho cậu ta. Hơn nữa cậu ta trên thương trường sấm rền gió cuốn, xử lý công việc không sợ hãi, hạng mục gì đó đều nắm chắc, ba mình nói cậu ta còn lợi hại hơn những trưởng bối kia nhiều."

Kha Tiểu Duy: "Ặc, đôi tình nhân các cậu đều thành minh tinh rồi, thật là làm cho người bên cạnh hâm mộ muốn chết."

Thiệu Càn Càn cười: "Đừng nói nhiều như vậy, cậu nhanh chóng tóm lấy anh Tưởng gì đó ở bộ phận bên cạnh trong công ty cậu là được rồi."

"Ai da! Đừng nói ra mà!" Kha Tiểu Duy hờn dỗi mà nhìn cô một cái: "Ngại lắm."

Bảo vệ luận văn còn phải theo thứ tự, dựa theo tình hình xếp hàng, đến phiên lớp của Thiệu Càn Càn đại khái còn khoảng nửa tiếng. Vì thế Thiệu Càn Càn lấy tài liệu đã chuẩn bị ra, đọc qua một lần, đối với chuyện biện hộ này, cô vẫn rất căng thẳng.

"Xem thế nào rồi." Sau khi Lâm Gia Thố nói với mấy người Ngô Viễn một tiếng, liền đi đến bên cạnh Thiệu Càn Càn: "Đợi lát nữa vào đừng căng thẳng đến không nói lên lời nhé."

"Em mới không đâu." Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc anh một cái, "Còn anh thì sao, bận rộn như vậy, có thời gian chuẩn bị biện hộ?"

"Em còn nhọc lòng cho anh." Lâm Gia Thố chọc chọc mặt cô, "Lo cho bản thân tốt mới là chuyện chính."

Thiệu Càn Càn: "A~~~~"

"Xin hỏi một chút." Đột nhiên có người chọc chọc lưng Lâm Gia Thố.

Lâm Gia Thố quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám nữ sinh nhỏ đang nhìn cô ấy. Thiệu Càn Càn cũng theo tầm mắt nhìn theo, khi nhìn thấy nữ sinh phong cách kwaii Nhật, thấp giọng cười một cái, "Lâm Gia Thố ơi...."

Lâm Gia Thố quay đầu nhìn về phía Thiệu Càn Càn, vẻ mặt "Anh không biết cái gì cả": "Anh không quen."

Thiệu Càn Càn híp mắt, quái thanh quái khí* nói: "Ặc, người ta biết anh nha."

(*giọng nói lạ lùng, kỳ lạ.)

Lâm Gia Thố, "....."

"Xin hỏi một chút, " Nữ sinh nhỏ phía sau lưng lại chọc chọc lưng Lâm Gia Thố, Lâm Gia Thố khụ một tiếng, quay qua, "Có chuyện gì?"


Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, có chút thẹn thùng nói: "Xin hỏi anh một chút, tôi, tôi muốn chụp ảnh với Qua Qua."

Lâm Gia Thố: "...."

Thiệu Càn Càn: "????"

Ohhh shit, vậy mà không phải tìm Lâm Gia Thố tỏ tình, Thiệu Càn Càn xấu hổ mà liếc nhìn Lâm Gia Thố một cái, người sau nhấp nhấp môi, cười nói: "Thiệu Càn Càn, giá trị thị trường không tồi nha."

Thiệu Càn Càn: "...."

Sau đó Thiệu Càn Càn chụp ảnh chung với cô gái Kwaii kia, hơn nữa sau khi chụp chung một bức, đột nhiên có những đàn em trai gái đủ cả đến chụp ảnh chung.

Xem ra đây là fan thể thao điện tưởng, nhận được tin tức năm tư bảo vệ luận văn nên đã nằm vùng ở nơi đây.

Số thứ tự của Lâm Gia Thố ở trên đầu, sau khi anh đánh tiếng với Thiệu Càn Càn thì vào phòng biện hộ, Thiệu Càn Càn còn chưa đến lượt, cho nên ở bên ngoài chụp ảnh với fans.

"Ài, bạn học nữ này, làm ơn chụp cho ta một bức ảnh với cô ấy được không?" Lúc này, một người phụ nữ đội mũ tiến vào.

Nữ sinh bị gọi tên kinh ngạc nói: "Cô giáo?"

"Ta không phải giáo viên trường này, ta ở bên ngoài vào."

"Oa, dì, dì cũng là fan của thể thao điện tử sao?"

"Ta, ta đương nhiên phải rồi, ta rất thích cô ấy."

Vì thế, người phụ nữ đội mũ liền đứng bên cạnh Thiệu Càn Càn. Lúc này đến tìm cô chụp ảnh đều là đàn em trong trường, cho nên đột nhiên có một nhân vật cấp bậc cô dì xuất hiện, Thiệu Càn Càn cũng có chút kinh ngạc.

"Chào dì."

"Chào cháu, cô gái nhỏ." Dưới vành mũ của người phụ nữ là một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, tuy rằng nhìn ra là đã có tuổi, nhưng vẫn không tổn hại ưu nhã khí khái của bà.

"Cảm ơn dì đã thích cháu."

"Nên vậy, nên vậy." Người phụ nữ ôm cánh tay Thiệu Càn Càn, "Chụp chung nhiều thêm mấy bức đi."

Thiệu Càn Càn vội gật đầu: "Vâng! Vâng."

Sau khi chụp ảnh chung xong, người phụ nữ còn chưa đi, đột nhiên đưa chiếc túi nhỏ xách theo trên tay đưa cho cô, "Càn Càn, nào, cái này tặng cho cháu."

Thiệu Càn Càn vội vàng xua tay: "Không cần dì ơi, tâm ý thì cháu nhận ạ."

"Không sao, nhận đi."


Sau khi tên tuổi của Thiệu Càn Càn nổi danh, rất nhiền fan cũng sẽ gửi quà đến căn cứ DSG, giám đốc cũng giúp cô nhận về rất nhiều, nhưng là bây giờ dù sao cũng là ở trường học, tự nhiên cô không có khả năng sẽ nhận quà của fan mang đến.

"Thật sự không cần dì ơi."

"Khó mà làm được, ta ngàn dặm xa xôi đến đây gặp cháu, này nhất định cháu phải nhận lấy."

"Không, cháu ~~~"

"Nhận lấy, nhận lấy." Người phụ nữ đưa chiếc túi vào tay cô, sau đó vội vàng chen ra khỏi đám người.

Thiệu Càn Càn không giữ được người, cuối cùng rất bất đắc dĩ mà xác theo túi đến bên ngoài phòng biện hộ.

Phương Đàm thấy cô rốt cuộc cũng lại đây, cười nói, "Minh tinh thể thao điện tử chính là không giống nhau, ai, cậu xách theo cái gì vậy?"

Thiệu Càn Càn: "Quà fan mới tặng."

"Cái gì vậy?"

"Không biết nha, một dì, nhanh chóng dời đi rồi, mình gọi không được."

Phương Đàm: "Nhìn xem."

Thiệu Càn Càn vừa rồi cũng chưa mở ra, sau khi nghe xong lời nói của Phương Đàm, duỗi tay móc ra một chiếc hộp hình chữ nhật, mở ra.

"....."

"............."

Thiệu Càn Càn và Phương Đàm rũ mắt nhìn đồ trong hộp, mấy giây không nói chuyện.

"Thật sự là fan tặng?" Phương Đàm trừng mắt.

Thiệu Càn Càn: "Đúng vậy....."

"Này hình như là cái lần trước mình nhìn thấy ở buổi đấu giá."

Thiệu Càn Càn: "Không phải chứ?"

Phương Đàm: "Nhìn tỉ lệ... Rất giống thật nha."

"Vậy cậu cái cậu nhìn thấy ở buổi đấu giá, bao nhiêu tiền?"

Phương Đàm vươn tay nói con số: "Bảy số."

Thiệu Càn Càn: "??????????"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận