Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Khi Đại Bạch trở lại còn dắt theo hai con chó, thằng bé thấy Tư Cảnh Hàn thì trèo lên giường chu môi hỏi hắn: "Tiểu Bạch, sao Tiểu Bạch không cho mommy bắt...!bắt Nhị Bạch?"
Tư Cảnh Hàn xoa đầu thằng bé, ôm lên để trên đùi, khẽ nói: "Sinh Nhị Bạch rất đau, Đại Bạch muốn mommy đau sao?"
"Không muốn, nhưng mà...!nhưng mà..." Đại Bạch không biết diễn đạt thế nào, nhìn ra cửa chờ Hoắc Duật Hy đi vào, rồi lại nói: "...có Nhị Bạch sẽ thật tốt."
Sau khi thằng bé nói hết câu này Hoắc Duật Hy cũng đã đi vào, không thèm nhìn đến Tư Cảnh Hàn nữa, cứ như vậy nằm xuống một bên giường gọi Đại Bạch đến.
"Mommy, mommy đến đây nằm nè, Đại Bạch sẽ nằm ở kia." Đại Bạch vỗ vỗ xuống chỗ giường cạnh bên Tư Cảnh Hàn, rồi lật đật bò đến chỗ của cô.
Hoắc Duật Hy cũng có cao ngạo của riêng bản thân, nói không thèm nữa liền không thèm, từ chối Đại Bạch, nằm tại chỗ.
Tư Cảnh Hàn cũng không nói gì, cô chiến tranh lạnh hắn càng thiếu xu hướng hàn gắn, không biết vừa rồi lời của cô đã tổn thương hắn hay là không biết cách hàn gắn mà cô muốn sao hắn liền để vậy.
Lòng tốt của Đại Bạch không được chấp nhận nên đành bò trở về vị trí cũ, nằm xuống cạnh bên tay Tư Cảnh Hàn, ánh mắt buồn thiu không hiểu: "Tiểu Bạch..."
Tư Cảnh Hàn đau lòng dỗ dành con trai: "Đại Bạch cứ ngủ đi, đã trễ rồi, chuyện của Đại Bạch sau này lại nói."
Hoắc Duật Hy nằm đưa lưng về phía hắn, nghe được câu này càng thêm phẫn uất, dứt khoát đi ngủ.
Tư Cảnh Hàn nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt nổi lên một tình cảm khó tả, nhưng rất nhanh trở về với Đại Bạch, "Để Tiểu Bạch kể chuyện cho Đại Bạch nghe."
"Vâng, vâng ạ."
Đại Bạch háo hức nhìn Tư Cảnh Hàn cầm cuốn sách "Nghìn lẻ một đêm" thật dày lên, lật đến một trang đã được làm dấu lần trước đó rồi mang kính vào, khẽ khẽ giọng đọc.
Hai con chó Gâu Đần và Đại Ngáo cũng đã ngay ngắn nằm ở cuối giường, ngoe nguẩy đuôi mấy cái rồi gục đầu lên chân nhắm mắt.
"Kỵ sĩ mà Alibaba thấy có vẻ là tên cầm đầu cả bọn, cũng vác cái hòm của nó như những tên khác, tiến đến gần tảng đá sát ngay gốc cây anh đang nấp.
Sau khi vạch bụi bỏ đi mấy bước, hắn đọc rất rành mạch mấy tiếng: Vừng ơi, hãy mở ra."
Chỉ như vậy, một đoạn ngắn thôi đã đưa Đại Bạch béo tròn chìm vào giấc ngủ, thằng bé ban đầu còn rất lanh lợi hỏi mấy câu nhưng sau đó thì phì phò phò vô tư.
Tư Cảnh Hàn gác lại cuốn sách, đem cả người thằng bé ôm trong lòng, nâng niu đầy yêu thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...