Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Sự câu mồi của Hoắc Duật Hy đã thành công khi nhận được cái gật đầu của Tư Cảnh Hàn.

Hắn xuống giường mặc thêm vài cái áo khoác vào rồi trở lại giường, nhìn Hoắc Duật Hy: "Chỉ là cởi thôi đó, bà xã không được động tay động chân."
"Được được, em biết rồi mà." Hoắc Duật Hy vô cùng ba hoa đồng ý.

Dù không mấy an tâm nhưng Tư Cảnh Hàn đành phải chấp nhận.

Cuộc chơi bắt đầu.

Tư Cảnh Hàn vào lượt đầu tiên đã thua.

"Kéo, búa, bao..."
"A, em lại thắng rồi!" Lượt thứ hai vẫn là Hoắc Duật Hy thắng.

Lần thứ ba không ngoại lệ, tuy rằng lần thứ tư Tư Cảnh Hàn tháo được một cái áo khoác của cô nhưng lần thì năm thì hắn lại tiếp tục cởi.

Trò chơi của Hoắc Duật Hy diễn ra vô cùng sôi nổi khi áo của Tư Cảnh Hàn đã bị lột xuống hết, còn cô vẫn còn nguyên vẹn một chiếc váy ngủ trên người.


"Hay là chúng ta không chơi nữa, ông xã nhận thua không lấy tiền nữa." Tư Cảnh Hàn đã bắt đầu sợ, muốn bỏ cuộc.

Hoắc Duật Hy nào để chuyện đó diễn ra, kéo hắn lại: "Nam tử hán, đại trượng phu sợ gì chứ, lần tới nhất định anh sẽ thắng mà..."
"Không được, bà xã..."
"Tin em đi." Hoắc Duật Hy cưỡng chế Tư Cảnh Hàn chơi tiếp, hắn bất lực đành theo ý cô duy trì cuộc chơi.

"Kéo búa bao..."
"Bao búa kéo..."
"Bao!" Hoắc Duật Hy chắc mẩm giơ năm ngón tay ra để chụp lấy nắm tay của Tư Cảnh Hàn.

"A, ông xã ra kéo, thắng rồi." Tư Cảnh Hàn rạng rỡ cười vô tư nhấp nhấp hai ngón tay.

Biểu cảm của Hoắc Duật Hy có chút méo mó, quái lạ, sao lại thua chứ, rõ ràng theo quy tắc, quán tính của tên kia sẽ theo trình tự mà ra búa chứ?
Chắc hắn lại ăn may rồi.

Nghĩ như vậy nên Hoắc Duật Hy bỏ qua chuyện này, đứng dậy kéo cái váy ngủ xuống, dù sao thì cô cũng muốn quyến rũ hắn mà.

Tuy nhiên Tư Cảnh Hàn chẳng hề nhìn đến cô, hắn cầm chiến lợi phẩm đặt sang phía mình, muốn chơi tiếp.


Hoắc Duật Hy ngồi xuống, lườm hắn, lấy được mấy món đồ của cô đâu đã đắc ý rồi, tiếp theo cô sẽ cho biết tay.

"Bao búa kéo!"
"Kéo!"
"Là bao, ông xã lại thắng rồi."
"Kêu cái gì, chơi tiếp đi."
"Ồ..."
"Kéo búa bao."
"Bà xã lại thua rồi."
"Không tính, không tính, lại đi."
"Kéo búa bao! Búa."
"Ông xã ra bao này.

Bà xã thua rồi, cởi đi..." Tư Cảnh Hàn dè dặt đề nghị khi thấy khuôn mặt sắp bốc hỏa của Hoắc Duật Hy.

Quả nhiên sau đó cô hét lên: "Cái gì vậy chứ? Sao em có thể thua được, Tư Cảnh Hàn em mới không tin anh may mắn đến thế, em không cởi, lại lần nữa đi, lần này thua nữa em mới tâm phục khẩu phục."
"Bà xã không công bằng." Tư Cảnh Hàn từ chối, nhưng vì ánh mắt hình viên đạn của Hoắc Duật Hy mà sửa lời: "Được rồi, tùy bà xã vậy."
"Em đếm đến ba mới được giơ ra biết không?"
"Được."
Hoắc Duật Hy mím môi, tay ôm trước ngực che đi cảnh xuân, đồng thời nhìn vào ánh mắt màu lam của Tư Cảnh Hàn để khủng bố tinh thần hắn, bây giờ cô chỉ còn độc chiếc quần con mà hắn còn cả cái quần dài, đúng là tức chết thật!
"Bao búa kéo!"
"Bao búa kéo!"
"Bao!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận