Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Phải, lần trước tuy rằng Đại Bạch hy sinh ra ngoài ngủ để cho cô bắt Nhị Bạch, nhưng mà cô đã phụ lòng nhóc, tên ba của hắn nhóc chỉ cho cô gặm mấy cái kháng cự như ai cưỡng bức hắn, sau đó thì dứt khoát đi ngủ.

Nhưng mà hôm nay thì hắn đừng hòng giở trò, cô đã nghĩ ra một trò hay ho khiến hắn phải tự lột trần trụi.

Hoắc Duật Hy càng nghĩ ánh mắt càng gian trá, úp mặt sâu vào người Tư Cảnh Hàn cọ cọ mũi.

Hình như bị nhột nên hắn bị nhột nên đặt máy sấy xuống kéo cô ra đối diện với mình, "Bà xã sao vậy?
"Tiểu Bạch...!hiếm có dịp Đại Bạch không ngủ cùng, chúng ta cùng nhau chơi một trò đi."
"Chơi, tại sao không có Đại Bạch thì phải chơi chứ?" Tư Cảnh Hàn không dễ bị lừa, chủ động cách xa Hoắc Duật Hy rồi trèo lên giường, cầm quyển sách kinh tế to đùng ra.


Hoắc Duật Hy thấy hắn né tránh thì đuổi theo, nhưng không quên khóa cửa phòng lại trước khi lên giường.

Cầm quyển sách của Tư Cảnh Hàn đặt sang một bên cô ra giọng thương thuyết: "Hôm nay em đã nghĩ kỹ rồi, anh đi ra ngoài mà không có đồng nào bên người thì cũng không hay, như lúc chiều ở quán ăn vậy thật khó xử cho nên muốn tạo điều kiện cho anh kiếm chút tiền đây."
"Chơi cùng bà xã thì được phải không?" Tư Cảnh Hàn nắm bắt rất đúng vấn đề, Hoắc Duật Hy gật gật đầu câu lấy cổ hắn, kéo xuống sát mình: "Sao, chịu không?"
"Nhưng tại sao bà xã không trực tiếp đưa tiền cho ông xã mà phải chơi mới được chứ?" Tư Cảnh Hàn lại thông minh như nhà bác học hỏi khó Hoắc Duật Hy.

Cô thấy hắn hỏi mãi thì bực bội: "Sao anh lắm chuyện thế hả, không muốn lấy tiền thì thôi vậy, em ứ thèm nữa!"
Nghe cô nói vậy trong phút chốc Tư Cảnh Hàn cũng nổi lên chút đấu tranh, rốt cuộc nói: "Nhưng cách chơi thế nào?"
Hắn hỏi thế Hoắc Duật Hy mừng sắp hét lên nhưng bên ngoài vẫn kịp giả vờ, hắn giọng: "Oẳn tù tì thôi, nhưng để thêm phần kích thích thì mỗi lần thua anh phải cởi một món quần áo xuống, ai bị cởi sạch không còn món nào trước thì xem như thua.


Sao, được không?"
Tư Cảnh Hàn nghe luật chơi thì nhíu mày, vẻ mặt lo lắng và bối rối làm Hoắc Duật Hy đắc ý.

"Không sao, có gì phải sợ, em có thể cho anh mặc thêm quần áo." Cô rộng lượng đến thế còn đòi gì nữa chứ, nhưng thể nào thì tên ngốc này cũng thua sạch thôi, trước kia cô là nhân tài của cái trò oẳn tù tì này mà.

Nếu nói chơi với Tư Cảnh Hàn thì cô còn e ngại khả năng của hắn, nhưng nếu là Tử Mặc ngốc nghếch thì mười kiếp tu luyện nữa hắn mới qua mặt được cô.

Nhưng cô không được để hắn nhìn ra vẻ đắc ý của mình nếu không hắn sẽ đề phòng, "Đây, tiền thưởng nếu anh thắng đây." Cô lấy ra 500 tệ đặt lên giường.

"Anh thấy đó, nếu em thắng thì cũng đâu được gì, còn nếu anh thắng thì nhiều lợi lọc lắm đấy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận