Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Tuy nhiên, nói cũng chỉ là để so sánh với người bên ngoài thôi, còn xét về nội bộ gia đình, vẻ đẹp mà tạo hóa ưu ái mười phần chính là dành cho hai cái thân xác trắng bông còn đẹp hơn cả phụ nữ đang ngồi ở đằng kia nhiệt tình ăn.

Không biết là chua chát hay tức giận, Hoắc Duật Hy khẽ nắm chặt cái ví da trong nhanh bước tiến về phía có hai cha con Đại Bạch, dù vẻ mặt vẫn rất ung dung và thần thái cao ngạo nhưng trong lòng Hoắc Duật Hy đang nghĩ nếu có thể, nếu có thể cô nhất định sẽ cầm giày cao gót lập tức xông đến mà đánh cho hai tên kia một trận ra trò.

So với người khác đang xôn xao theo bước chân của Hoắc Duật Hy thì hai cha con Đại Bạch vẫn chú tâm vào chuyên môn của mình.

Đại Bạch háu ăn rõ thấy, tay luôn luôn và miệng thì nhai không ngừng, đến khi bị Hoắc Duật Hy xách lên nhóc vẫn còn kịp nhét vào miệng mình một cái chân gà đã rút xương rồi mới ngoái đầu lại, bi bô hô lên:
"Ơ, mommy..."

Ngược lại với nhóc vẫn còn tâm hồn ăn uống, cái xương gà trên tay của Tư Cảnh Hàn đã rơi cạch xuống bàn rồi hoảng hốt đứng phắt dậy một cách có điều kiện.

"Bà xã."
"Tư Cảnh Hàn, đây đã là lần thứ mấy?" Hoắc Duật Hy nghiến răng nghiến lợi để Đại Bạch bịch xuống ghế, tiến tới véo vào eo của Tư Cảnh Hàn khiến hắn đau đến nhăn mặt.

"Bà xã, đừng mà, người khác đang nhìn chúng ta."
Lời nhắc nhở của Tư Cảnh Hàn đã làm Hoắc Duật Hy dừng động tác, quả thật vì sự xuất hiện phô trương của cô và vì nhan sắc "phô trương" của cha con Đại Bạch kết hợp lại đã khiến cho những người có mặt được một phen mãn nhãn không ngừng bàn tàn rốt cuộc ba người có lai lịch gì, chẳng những có sắc mà còn lắm tiền.

Đích thân bà chủ từ trong kia phải ra tiếp đón Hoắc Duật Hy, nồng hậu mà nói: "Ái chà, cô nương lại ghé quán của tôi rồi, khách quý khách quý.


Nhưng phải nói hai cha con bọn họ đẹp mắt quá nhỉ, cô cũng thật khéo sinh cho người ta." Bà chủ quán không quên kéo cha con Đại Bạch vào đề tài.

"À, cái này..." Hoắc Duật Hy được bà chủ khen, ngại ngùng vuốt tóc muốn nói gì đó thì Đại Bạch ngồi ở bên cạnh đã gọi Tư Cảnh Hàn:
"Tiểu Bạch, anh gắp cho Đại Bạch...!Đại Bạch cái này với."
"Được, em đưa bát qua đây."
Đùng đùng chát!
Bỗng nhiên có sấm chớp giữa bầu trời quang đãng của Hoắc Duật Hy, và cả bà chủ quán nữa.

Không dừng lại ở đó Đại Bạch còn giật tay áo của Hoắc Duật Hy: "Mommy, mommy ăn không, để Đại Bạch bảo anh...!anh Tiểu Bạch gắp cho?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận