Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Cho nên lúc nãy khi Tư Cảnh Hàn lớn tiếng, ánh mắt phẫn nộ đã làm nhóc thất kinh, lần đầu sợ hãi ba mình muốn rời khỏi vòng tay của hắn.

Không phải vì Đại Bạch hết yêu ba mà bởi vì trời sinh thằng bé lá gan nhỏ bé, cũng rất biết yêu bản thân như mẹ của mình cho nên gặp bão liền tìm cách trú ẩn.

Hành động đòi Hoắc Duật Hy bế vừa rồi cũng phát sinh từ việc Đại Bạch quá nhát gan mà thôi.

Tư Cảnh Hàn nhìn thằng bé béo tròn trước giờ đeo bám mình không rời bây giờ lại dè dặt đối với mình như vậy thì ân hận vô cùng, đau lòng bế nhóc lên, hôn rõ kêu lên hai cái má bánh bao trắng trẻo.

"Đại Bạch đừng sợ, Tiểu Bạch vẫn thương Đại Bạch nhất."
"Vậy...! vậy còn mommy?" Nhóc con nhìn qua Hoắc Duật Hy, hiểu rằng Tiểu Bạch và mommy vừa cãi nhau cho nên muốn giúp mommy, mà thật chất là ép Tư Cảnh Hàn nói hắn cũng yêu mommy của nhóc nhất.


Không chỉ có Đại Bạch mà cả Hoắc Duật Hy cũng rất mong chờ, cho dù không phải Tư Cảnh Hàn cam tâm tình nguyện nhưng hắn cũng nên vì con trai mà dối lòng một chút chứ.

Vậy mà tên kia vẻ mặt trước sau vô cảm, liếc nhìn cô một cái rồi nói với Đại Bạch: "Nếu gọi là thương nhất thì chỉ tính một người thôi, chẳng lẽ Đại Bạch muốn anh thương người khác nhất, còn hơn cả Đại Bạch?"
Đương nhiên là không, "Nhưng mà...!nhưng mà mommy..." Đại Bạch chỉ chỉ vào Hoắc Duật Hy rồi nhìn Tư Cảnh Hàn, không biết nên nói như thế nào, nhóc còn quá nhỏ để biểu đạt rõ lòng mình.

Riêng Hoắc Duật Hy thầm căm phẫn Tư Cảnh Hàn, hắn vẫn như vậy, dùng Đại Bạch làm tấm lá chắn an toàn cho tình cảm của mình.

Rơi vào hoàn cảnh nào cũng thông suốt tránh đi thế khó.

Bây giờ thì cô bất đầu nghi ngờ hắn có phải bị ngốc thật không đây.

Tư Cảnh Hàn nhìn Hoắc Duật Hy trầm mặt suy tư, trong ánh mắt màu lam cũng nổi lên một chút ý tứ, nhưng không quá sâu rộng mà nhanh chóng chuyển về phía Đại Bạch: "Chúng ta tìm nơi du lịch mới cho Đại Bạch, hử?"

"Vâng...! vâng ạ." Đại Bạch là người không có chính kiến nhất, chỉ vài câu của Tư Cảnh Hàn đã làm nhóc quên đi việc phải bên vực Hoắc Duật Hy.

Người làm mẹ như cô không khỏi thở dài vì tính ngớ ngẩn này của con trai dù nó vừa sinh ra đã là tỷ phú.

____________
Mặc Lạc Phàm nhận được cuộc gọi khi đang ở nhà.

Hoắc Duật Hy vừa bắt máy đã nói hẳn vào trọng tâm.

[Hắn có bị chứng tâm thần phân liệt không?]
Mặc Lạc Phàm ban đầu còn ngơ ngác sau đó lập trình được bộ não liền à một tiếng: "Em nhận ra rồi sao? Đúng là có một chút bệnh tình nhưng không nghiêm trọng như tâm thần phần liệt, hắn là mắc chứng rối loạn đa nhân cách."
Vì không có chuyên môn nghiệp vụ nên Hoắc Duật Hy có lẽ đã hiểu lầm vấn đề nên Mặc Lạc Phàm tốt bụng giúp cô định nghĩa lại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận