Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Thấy mommy nói như vậy mà Tư Cảnh Hàn không đáp lời nên thằng bé càng cố gắng giúp mommy thuyết phục ba mình: "Tiểu Bạch, Đại Bạch muốn đi du lịch...!chúng ta đi nơi khác nhé? Tiểu Bạch nói được không..."
Con trai là chất xúc tác lớn nhất khiến tâm tư Tư Cảnh Hàn trở về thực tại, hắn cúi nhìn thằng bé, Đại Bạch cũng đưa cặp mắt tròn xoe nhìn lên, đáng thương và tội nghiệp.

Tư Cảnh Hàn động lòng.

Hắn vô lực ngồi xuống ghế sofa, thả Đại Bạch ra, tay chống trán rồi gật gật đầu: "Được, chúng ta đi nơi khác."
Đại Bạch chân vừa chạm đất đã bò lấy bò để để chỗ Hoắc Duật Hy, đưa hai tay ra đòi cô bế.

Dáng vẻ vừa rồi của Tư Cảnh Hàn đã làm cho nhóc hoảng sợ, tuy là không nháo khóc nhưng ít nhiều cũng kinh hãi.

Hình như Tư Cảnh Hàn nhận ra động tác của Đại Bạch, trong ánh mắt của hắn thoáng dao động, muốn nói gì đó với nhóc nhưng lại thôi.


Hoắc Duật Hy ôm con trai rồi cũng ngồi xuống, dáng vẻ trầm mặc của Tư Cảnh Hàn bây giờ lại cô nhớ đến một Tư Cảnh Hàn quen thuộc, nhưng cô biết trước khi hắn nhớ lại thì hình ảnh này cũng chỉ duy trì trong giây lát mà thôi.

"Cảnh Hàn, anh sao rồi? Nhớ được gì sao?" Cô dè dặt hỏi, bàn tay khẽ chạm vào vai hắn có chút khẩn trương.

Lần này Tư Cảnh Hàn không bài xích tránh xa ra nữa, hắn nhìn cô rồi lại cúi đầu chống trán, suy nghĩ điều gì đó thật lâu.

Sau cùng hắn vẫn lắc đầu: "Bà xã, ông xã thấy tức ngực."
"Được rồi, anh đừng nghĩ nữa, anh như bây giờ là tốt rồi.

Không nhất thiết trở lại làm Tư Cảnh Hàn đâu."

Hoắc Duật Hy vì muốn hắn thấy thoải mái hơn nên nói câu này, vô tình lại trở thành một ý nghĩa khác trong mắt Tư Cảnh Hàn, hắn nhìn cô nhưng cô không phát hiện ra điểm khác biệt nào.

Có lẽ hắn là loại người giỏi che giấu cảm xúc, hoặc là bản thân hắn cũng không hiểu cảm giác hiện tại của mình là thế nào.

Mặc nhiên đối với lời vừa rồi của cô hắn không lấy làm nhẹ nhõm.

Đại Bạch thấy Tư Cảnh Hàn bình tâm lại mới bạo gan giơ tay ra chạm vào người hắn, có lẽ sự việc vừa rồi người bị ảnh hưởng lớn nhất là Đại Bạch.

Từ bé đến lớn chưa bao giờ nhóc nhìn thấy ba mình trở nên như vậy, trong mắt bé con ba Tiểu Bạch mãi mãi là người dịu dàng, đại diện cho ánh sáng và lòng tốt.

Đặc biệt còn rất tài năng trong việc làm không cần làm gì cả cũng được chị xinh đẹp nuôi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận