Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Hoắc Duật Hy nhìn con trai ngây thơ mà thật dễ thương trong lòng nổi lên vô vàn ấm áp và mong chờ:
"Cổ Trấn bây giờ thời tiết có chút lạnh nhưng bà xã đã xem dự báo rồi, với tình hình này sẽ không quá khắc nghiệt."
"Cổ Trấn?" Tư Cảnh Hàn nhạy cảm lập lại hai từ quan trọng, Hoắc Duật Hy thấy hắn có phản ứng lập tức gật đầu, "Đúng vậy, Phượng Hoàng Cổ Trấn mà ông xã rất muốn đi đó."
Không phải ngẫu nhiên mà cô chọn Phượng Hoàng Cổ Trấn làm điểm đến trong kì du lịch này.

Chỉ vì một năm về trước Tư Cảnh Hàn và cô đã để lỡ thứ gọi là hạnh phúc gắn liền với Cổ Trấn ấy.

Những gì cô thiếu Tư Cảnh Hàn cô sẽ lần lượt cùng hắn hoàn thành, bù đắp, cho dù là muộn đi chăng nữa.

Chỉ là không như cô mong đợi, sắc mặt Tư Cảnh Hàn khi nghe đến bốn chữ Phượng Hoàng Cổ Trấn đột nhiên trở nên tái nhợt, lúc trắng lúc xanh, trong ánh mắt màu lam là sự biến chuyển dữ dội.


Hắn nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại cau mày nhìn xuống bàn tay của mình, lắc đầu: "Không, không đi Cổ Trấn."
"Sao vậy, Tiểu Bạch, ở đó rất đẹp, trước kia anh cũng rất thích mà." Hoắc Duật Hy định thuyết phục hắn nhưng Tư Cảnh Hàn càng phản ứng mạnh mẽ hơn:
"Không, ông xã không đi, không chuẩn bị gì hết, không đi nữa."
Sự kích động bất ngờ của hắn làm Hoắc Duật Hy hoảng hốt: "Tiểu Bạch, đừng như vậy, Đại Bạch còn ở đây.

Chúng ta từ từ thương lượng, được không?"
Nhắc đến Đại Bạch ánh mắt của Tư Cảnh Hàn bừng sáng, mất kiểm soát mà nhanh chóng bế nhóc con lên, khư khư giữ trong ngực: "Đại Bạch, không đi nữa, chúng ta không đi đâu hết."
"Tư Cảnh Hàn, anh làm sao vậy?" Thái độ xa lánh mình của Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy nóng mắt, không khỏi nâng giọng: "Tại sao anh lại không đi Cổ Trấn, em đã chuẩn bị xong hết rồi, trước kia anh còn khư khư đòi đi cho bằng được, bây giờ lại..."
"Bà xã nói dối! Bà xã là người xấu! Bà xã nuốt lời, không có đi Cổ Trấn với ông xã...!Bà xã xấu tính." Tư Cảnh Hàn cắt ngang lời của Hoắc Duật Hy, ánh mắt toàn là phẫn nộ, giận dữ và đau đớn.


Một chút ký ức nhưng đủ khủng khiếp giày vò trái tim hắn một cách vô thức.

Cảm giác hoang tàn sụp đổ từ một góc khuất nào đó bắt đầu sống dậy làm hắn sợ hãi, bất an tột độ.

Hắn lại cảm giác được thời khắc phải mất đi tất cả, chỉ còn Đại Bạch mà thôi.

"Dối trá!"
Tư Cảnh Hàn thật sự hà khắc mà nhìn nhận vấn đề, hắn không đủ bao dung để bình tĩnh nghĩ cho Hoắc Duật Hy.

Lúc này đối với cô, hắn cảm thấy sợ hãi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận