Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Nhưng hắn biết đôi co với Đại Bạch chính là tìm đường chết.
Bởi vì tâm tình của một đứa nhóc đã thấy tận mắt chuyện gì thì sẽ nhận định chuyện đó không thay đổi.
Tên Đại Bạch này chính là như vậy, nếu nó chưa biết thì thôi, dễ dàng dỗ được, nhưng lỡ để nó thấy rồi thì có chạy đằng trời cũng đừng mong bào chữa.
Hắn khẽ thở dài một hơi, xách thằng bé lên đặt qua một bên.
Bản thân cũng đứng dậy, trước sau quan sát kỹ một lượt không thấy ai rồi giở mới đưa tay lần vào kẹt sofa.
Đại Bạch đi đến ngó vào nhưng bị Tư Cảnh Hàn đẩy ra, thằng bé cũng rất ngoan ngoãn ngồi đợi.
Rất may Tư Cảnh Hàn có vài tờ tiền mệnh giá nhỏ, đưa cho Đại Bạch tầm ba tệ, gói cẩn thận nhét vào túi của nhóc con, dặn: "Không được nói cho mommy biết, nếu không sau này Tiểu Bạch sẽ không còn tiền cho Đại Bạch ăn kem nữa."
"Cảm ơn Tiểu Bạch, Đại Bạch biết rồi." Đại Bạch nhặt được tiền thì không còn nói lắp nữa, cười tươi rói lấy tiền từ túi ra nhét vào tất chân: "Như thế này mommy mới không biết."
Tư Cảnh Hàn nhìn thấy cảnh này thầm cảm thán quả nhiên thằng bé bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi Mặc Lạc Phàm mà, mấy chiêu trò thế này chắc chắn là anh dạy nó mà thôi.
"Cái gì mà mommy biết với chẳng biết vậy?" Giọng nói thình lình của Hoắc Duật Hy làm hai bóng dáng trong phòng khách giật bắn.
Tư Cảnh Hàn ngồi bịch xuống ghế theo phản xạ còn Đại Bạch thì chuyên nghiệp hơn một tý, nhanh miệng ngốn thêm một miếng cam, bi bô nói một cách thật thà nhất:
"Đại Bạch muốn dẫn Đại Bạch đi ăn kem, nhưng không muốn mommy biết."
Nghe con trai ngớ ngẩn khai ra kế hoạch của mình Hoắc Duật Hy không nghi ngờ gì thêm, lườm Tư Cảnh Hàn một cái rồi để giỏ táo xuống bàn, bế lại Đại Bạch.
Mặc Lạc Phàm đi theo phía sau nhìn vào đã biết Tư Cảnh Hàn vẫn im lặng thì lập tức ngửi ra mùi không đúng, nhưng anh cũng chẳng vạch trần làm gì, cười cười như Đại Bạch bóc một miếng cam bỏ vào miệng, tóp tép nhai rồi bảo: "Lễ đính hôn của Tề gia dời lại rồi, hai người đã biết chưa?"
"Dời lại á?" Đương nhiên là Hoắc Duật Hy chưa biết, đã có mặt báo nào đăng đâu, mà Tề Thiếu Khanh cũng không nói.
"Tại sao lại dời?"
"Cơm không lành, canh không ngọt thôi.
So với hai bên người lớn rất thích nhau thì có vẻ Tiểu Tịch khá bất hợp tác."
"Anh Thiếu Khanh ôn nhu như thế cũng không giải quyết được sao?"
Cái này thì Mặc Lạc Phàm cũng không rõ: "Anh cho là một phần nguyên nhân cũng bởi Tề gia, cứ cho là anh ấy ôn hòa trước mặt người lớn đi, ai biết được sau lưng có nói gì với Tiểu Tịch hay không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...