Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Khác với chính chủ của nó mặt mày nhăn nhó thì thứ kia biết hưởng thụ hơn rất nhiều.

"Hừm..." Tư Cảnh Hàn đứng ngồi không yên dịch người lại bị Hoắc Duật Hy dùng sức kéo lại không khỏi rên đau một cái.

"Ngồi yên đi, sẽ rất nhanh thôi." Hoắc Duật Hy mở miệng dỗ dành nhưng thật ra cũng rất khẩn trương, cô thề chủ động đến thế này chỉ có ở trước mặt Tiểu Bạch, còn nếu người trước mặt là Tư Cảnh Hàn cho mười lá gan cô cũng không dám.

Bởi vì đơn giản, nếu như chủ động như vậy với hắn thì chính là tự tìm đường chết.

Mọi chuyện đã thật sự bắt đầu.

Tư Cảnh Hàn đưa tay lấy một cái gối ôm ở trước ngực rồi chôn nửa mặt vào trong đó, chỉ chừa ra ánh mắt để nhìn bàn tay của Hoắc Duật Hy.


Cô cũng đang cúi đầu, trán của hai người khẽ chạm và nhau và tiêu điểm của ánh mắt cùng nhìn về một chỗ.

Nếu như người nào đó không biết sơ ý nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn là nghĩ bọn họ đang tập trung làm một chuyện gì đó nghiêm túc lắm.

Mặt dù không nhìn mặt đối phương, nhưng" dựa vào nhịp thở gắp của Tư Cảnh Hàn cũng đủ làm Hoắc Duật Hy căng thẳng, có chút lúng túng khi chữa mãi mà cái bệnh kia không chịu tiêu tán.

Quái thật, cái tên Tiểu Bạch này sao thể lực vẫn phi thường tốt vậy?
"Tiểu Bạch, anh cũng cố gắng chút đi, bà xã mỏi tay lắm rồi." Rốt cục người thiếu kiên nhẫn lại là Hoắc Duật Hy, chẳng ngần ngại gì nữa mà thúc giục hắn.

"Ờ được, ông xã sẽ cố gắng."
Cái câu sẽ cố gắng của hắn chính là trị giá nửa giờ.

"Trời ạ, cái tên khốn kiếp này." Hoắc Duật Hy được giải phóng mà không khỏi mắng một tiếng.


"Được rồi, anh ngồi đó đi, em đi rửa tay cái đã, sắp rã cả cổ tay rồi."
Tư Cảnh Hàn tròn xoe mắt nhìn Hoắc Duật Hy đi vào rồi lại đi ra nhà vệ sinh, hắn không nằm xuống ngủ ngay mà đợi cô lần nữa nằm lên giường.

"Bà xã uống nước."
Hoắc Duật Hy nhận lấy, tu một hơi rồi trả cái ly cho hắn.

Người đàn ông cất nó sang một bên rồi liếm môi, mong chờ nhìn cô.

Bởi vì thái độ này của hắn mà động tác đắp chăn chuẩn bị nằm xuống của Hoắc Duật Hy khựng lại, hỏi: "Cái gì đây?"
"Ừm...!cái đó..." Tư Cảnh Hàn nói được một nữa thì không tiếp tục được nữa, khẽ vuốt tóc đằng sau gáy.

Hoắc Duật Hy mừng thầm nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh lùng: "Muốn ăn nữa sao?"
"Ưm." Được cô nói đúng nguyện vọng Tư Cảnh Hàn lập tức gật đầu nhưng nhanh chóng đổi ý: "Hay là thôi vậy, bà xã nhiều vất vả rồi."
Làm gì có chuyện đó, Hoắc Duật Hy lập tức ngồi phắt dậy, bắt lấy cánh tay của hắn, nhưng nghĩ đến như vậy quá lộ liễu bèn hắng giọng: "Mặc dù bà xã mệt thật nhưng cũng không phải không được, lần đầu có thể là thử nghiệm miễn phí nhưng lần thứ hai nhất định phải tính phí."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận