Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


Ánh mắt màu lam của Tư Cảnh Hàn ánh lên một tia sáng: "Tính như thế nào?"
"Thì chính là anh phải cho em sờ chỗ khác, à không, hôn vài cái thôi." Hoắc Duật Hy vội sửa miệng, mong rằng có thể dụ dỗ được tên ngốc này.

Tư Cảnh Hàn lần nữa lâm vào đắn đo, cô không cho phép điều đó diễn ra quá lâu mà ép người tới, đặt tay lên vị trí nhô cao giữa những đồng bằng: "Lúc nãy rất dễ chịu không phải, bây giờ thì tiếp tục khó chịu thế này, anh chịu nổi sao? Bà xã của anh uy tin đến như vậy, anh còn không tin tưởng?"
Hoắc Duật Hy liên tục thôi miên lý trí của Tư Cảnh Hàn, và kết quả hắn giống như lần trước bị cô dỗ ngọt phải bỏ vũ khí đầu hàng, giao bản thân cho nanh vuốt của đại sắc nữ.

Nhìn Tư Cảnh Hàn ngồi im chịu sự chi phối của mình trong lòng Hoắc Duật Hy thõa mãn vô cùng, có cảm giác thật thành tựu biết bao.

Cô quả nhiên thông minh quá đỗi, cuối cùng cũng câu được tên Tiểu Bạch này rồi.


Ha ha ha...!
Sớm muộn gì cũng đem vinh quang về cho Đại Bạch thôi.

Nhìn nét cười đắc ý trong ánh mắt của Hoắc Duật Hy lúc này đôi môi của Tư Cảnh Hàn cũng rướn lên một cái, nhưng rất nhanh trở về trạng thái ủ dột mày chau ban đầu, cứ như phải chịu thiệt thòi rất lớn.

Hắn càng tỏ ra thiệt thòi thì Hoắc Duật Hy càng thêm thích thú, nhiệt tình rồi lại nhiệt tình hơn.

Cho đến cuối cùng thật không biết ai mới là người được hưởng lợi từ ai.


Sáng hôm sau.

Biệt thự Hàn Nguyệt đã xảy ra cảnh tượng gà bay chó chạy do tiếng khóc thảm thiết của Đại Bạch.

Chuyện là nhóc cố tình tỉnh dậy từ sớm để qua thăm Tiểu Bạch, hỏi xem Tiểu Bạch đã bắt được con nòng nọc nhỏ nào chưa thì đã thấy hắn nằm úp mặt trên giường với xung quanh cổ và xương quai xanh là những đốm đỏ.

"Ô ô ô ô..." Nhóc vừa rưng rưng khóc vừa đi xuống tầng, trèo lên sofa ngồi đối diện với Hàn thúc mà chỉ lên tầng: "Hic hic, gia gia, Đại Bạch không muốn Tiểu Bạch sinh Đại Bạch nữa đâu...!Tội nghiệp Tiểu Bạch vì bắt Nhị Bạch mà bị mũi bự đốt cả đêm, ô ô ô..."
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy hốt hoảng đến độ không kịp mặc quần áo chỉnh tề đã chạy xuống ngăn nhóc lại, nhưng trước sau vẫn không kịp với tốc độ truyền tin của tên nhóc béo lùn kia.

Khi Tư Cảnh Hàn xuống tới nơi nhóc con vẫn đang vảnh ngón tay múp míp mà kể với Hàn thúc nó trông thấy những gì khiến cho hắn và Hoắc Duật Hy ngượng đến chín mặt.

"Đại Bạch..." Tư Cảnh Hàn gọi khẽ rồi đi đến xách thằng bé lên, cố nói thật khẽ: "Em đừng nói nữa, sẽ làm gia gia lo đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận