Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!


"Tư Cảnh Hàn, đừng khiến em nổi đóa, cái gì mà bây giờ với chẳng sau này?! Anh còn nhắc tới sinh em bé với phụ nữ khác em liền hoạn anh!" Hoắc Duật Hy thẳng thừng hét lên sau đó lập tức im bặt vì nhớ ra trong phòng còn một đứa nhỏ đang ngủ.

Cũng may Đại Bạch dễ ngủ, chẳng mảy may gì tiếng thét, lật người chổng mông ôm chăn ngủ tiếp.

Tư Cảnh Hàn có chút không vui với Hoắc Duật Hy vì cô đã ảnh hưởng đến con trai của hắn, khẽ đắp chăn cho Đại Bạch rồi nhẹ giọng trách.

Biểu hiện này của hắn lộ rõ qua nét mặt, không hề trốn tránh hay giận dỗi để trong lòng khiến trái tim Hoắc Duật Hy bất giác phím đau.

"Em không cố ý."
Tư Cảnh Hàn không đáp, hắn kéo áo choàng ngủ của mình ngay ngắn, rồi mặt về phía Đại Bạch ôm lấy thằng bé.

"Tiểu Bạch..."

Hoắc Duật Hy từ thế chủ động biến thành bị động nắm lấy cánh tay phải của Tư Cảnh Hàn, lắc nhẹ, mới phát hiện trên đó có một vết sẹo mờ.

Mặc Lạc Phàm từng nhắc qua với cô đoạn thời gian sau này anh đã giúp Tư Cảnh Hàn giải quyết viên đạn lưu lại trên cánh tay của hắn, nên bây giờ nhìn thấy dấu tích cô cũng không quá bất ngờ.

Chỉ là vết sẹo này làm cô liên tưởng đến ở một vị trí khác trên người hắn cũng có một vết sẹo.

Ngoại trừ vết sẹo có từ bé ở trên lưng.

"Tiểu Bạch, quay qua đây."
Hoắc Duật Hy mãi sờ soạn trên người mình khiến Tư Cảnh Hàn không thể nằm yên, vì không để Đại Bạch bị ảnh hưởng nên hắn đành xoay lưng lại, để Hoắc Duật Hy muốn làm gì thì làm.

Hoắc Duật Hy kéo vai áo của hắn xuống, cũng không có ý nghĩ đen tối cửa rồi, mà quan sát kỹ vùng da bên ngực trái của hắn.


Quả nhiên nắm bắt được vấn đề rất nhanh.

Ở đó cũng có một vết sẹo, không dễ dàng nhìn thấy nhưng cũng không hoàn toàn mất đi.

Bất giác cô muốn đưa tay chạm vào vết hằn nơi đó, nhưng lại bị Tư Cảnh Hàn phản ứng rất kịch liệt: "Đừng, đau lắm bà xã."
Ngón tay sắp chạm vào vết sẹo của Hoắc Duật Hy thoáng run lên.

Cô cũng thấy mình thật gan dạ để chạm vào vết tích tàn nhẫn mà mình đã gây ra cho hắn.

Cô biết "đau" mà hắn nói không phải là một loại đau về thề xác.

Mà là nỗi đau tinh thần đã thấm vào cốt tủy, một cơn gió thổi qua cũng đủ làm rát buốt cả tâm hồn.

Cô cúi đầu hôn lên vết sẹo đó, Tư Cảnh Hàn muốn ngăn cản nhưng động tác của cô nhanh hơn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận