Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!
Tại vì ông xã đẹp!
Đầu của Hoắc Duật Hy gần như là phát sáng, đôi mắt mở lớn như đèn pha ô tô cũng không thể hiện được hết sự kinh ngạc của mình.
Cái lý thuyết gì thế không biết?
Trời ơi, nó còn được thốt ra từ miệng Tư Cảnh Hàn với vẻ chắc nịch nhất định.
Hoắc Duật Hy không nhịn được tiếng kêu trời, "Tiểu Bạch, anh nói sao cơ?"
"Hở, có gì lạ lắm sao?" Thề rằng sắc mặt Tư Cảnh Hàn lúc này thản nhiên hơn bao giờ hết, chẳng có sự thay đổi nào cứ như câu nói vừa rồi của hắn là chân lý mà cả thế giới đều khẳng định và biết đến.
"Khụ khụ khụ..." Hoắc Duật Hy kích động đến nỗi liên tục ho khan, vỗ bình bịch lên ngực, cũng may lúc nãy cô không có đang uống nước nếu không nhất định vì sặc mà chết.
"Trời ạ, Tiểu Bạch, em còn không biết anh tự kỷ đến thế luôn.
Chẳng ai tự khen mình đẹp như anh cả."
Đối với logic của Tư Cảnh Hàn hiện tại thì câu nói vừa rồi của Hoắc Duật Hy mới thật lạ thường: "Nhưng đó là sự."
"Ách...! Không phải, ý em không phải ở chỗ lời anh nói có phải là thật hay không.
Nhưng tóm lại, Tiểu Bạch à, chỉ đẹp thôi không làm người mẫu được.
Anh còn cần rất nhiều kỹ năng khác như là..."
Không đợi Hoắc Duật Hy nói hết Tư Cảnh Hàn đã lắc đầu như trống bỏi: "Ông xã rất giỏi, cái gì cũng làm được."
Meo...!
Trên đầu Hoắc Duật Hy chạy đầy hắc tuyến, cô nuốt nước bột, xem ra bình thường cô đã quá lơ là vẻ mặt còn lại của Tư Cảnh Hàn rồi.
Chẳng lẽ nào trong nội tâm của hắn đã có sẵn tố chất tin tin này sao, trước đây không nói ra nhưng ai biết được hắn sẽ không nghĩ bản thân tài giỏi đến cỡ nào.
Hắn chắc đã thầm tự luyến bản thân mình nhiều lắm.
"A ha ha ha..." Hoắc Duật Hy gượng gạo cười, người đàn ông kia thấy vậy nghiêng đầu vén sợi tóc vừa mới bay vào miệng của cô rồi hỏi: "Bà xã, sao bà xã lại vừa khóc vừa cười vậy.
Sốt rồi sao?"
"Ực." Hoắc Duật Hy lập tức hết vui, đập vào bàn tay của hắn đang đặt trên trán mình, chỉnh chu lại bản thân: "Anh mới bị ấm trán ấy, buông ra mau."
"Ồ." Tư Cảnh Hàn kêu một tiếng rồi rụt tay lại, đôi môi hơi chu chu trông cực đáng yêu, hắn quá non so với độ tuổi của mình rồi, Hoắc Duật Hy líu lưỡi nghiền ngẫm.
"Nhưng mà Tiểu Bạch, tại sao anh lại muốn làm người mẫu vậy." Đúng vậy, tại sao lại đích thị ngay cái nghề ấy, cô còn tưởng hắn sẽ đòi đi văn phòng hay làm bất cứ cái gì đó chứ chẳng phải là hoạt động dưới ánh đèn flash.
Thật ra mà nói cho dù Tư Cảnh Hàn có bị ngốc đi chăng nữa, lý luận của hắn có vẻ rất vô căn cứ nhưng mà bất cứ hành động nào của hắn cũng có cơ sở, nguyên nhân và mục đích.
Giống như câu hỏi của Hoắc Duật Hy đối với hắn không phải là một câu hỏi khó, hắn đã chuẩn bị đầy đủ lý lẽ rồi, nghe cô hỏi thế thì mỉm cười vảnh ngón tay ra tính toán: "Làm người mẫu sẽ không cần lao động chân tay, sẽ không bị xấu đi, còn được làm được làm đẹp nữa.
Như vậy thì không cần sợ bà xã sẽ đứng núi này trông núi nọ, không sợ bà xã chê ông xã xấu rồi nuôi người khác đẹp hơn anh."
Cho nên ý của hắn chính là làm cái nghề gì nhẹ nhàng mà còn phải đẹp một chút thì hắn mới làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...